Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 562: Trận chiến tại rừng kiến đỏ (2)




“Hắn thuộc loại người hung ác!” Những người khác nhóm bị Thanh Vũ đánh bại giật mình.

Họ không ngờ đến Thanh Vũ lại dứt khoát đến thế!

Không tiếc gây thù oán với tu sĩ Kết Đan trung kỳ vì một ít bột phấn thậm chí còn không có giá trị bằng phù chú cấp ba thượng phẩm.

“Bách Trưởng!?” Những người trong nhóm Thanh Vũ thì ngạc nhiên, lòng thì đang mừng rõ, họ liền thay đổi cảm quan về Thanh Vũ.

Lúc trước, Thanh Vũ ý có phù chú nên chiếm vị trí Bách Trưởng khỏi tay ba tu sĩ Kết Đan trung kỳ thì họ còn không phục lắm, giờ thì bọn họ cảm thấy Thanh Vũ giữ vị trí kia là thích hợp nhất.

Tu sĩ Kết Đan trung kỳ có thể giúp họ đòi lấy phần chiến lợi phẩm xứng đáng như Thanh Vũ đã làm sao?

Đáp là chắc chắn là không!

Nói cho cùng, trong chuyện này, Thanh Vũ không đạt được một ít lợi ích gì, gây thù hận với một thế lực một sao cùng nhiều tán tu cảnh giới Kết Đan kỳ, một bước đi không khôn ngoan.

“Ngươi thật là quá đáng!” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ bị đánh trọng thương gầm lên, vẻ mặt không cam long.

“Quá đáng?” Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn người đó.

“Không phải ta đang phân chia chiến lợi phẩm theo cách của các ngươi vừa làm sao?”

“Có gì quá đáng ở đây?”

“Hay là các ngươi định khiêu chiến ta để thay đổi cách phân chia?” Nói đến đây, Thanh Vũ nhẹ nhàng lấy ra một lá phù cấp ba nữa, nhưng đó không phải là Kim Giác Phù, mà là một phù chú do Nguyệt Linh chế tạo.

Nguyệt Linh có được Luyện Phù Thánh Bút nên cô ấy dễ dàng luyện chế ra phù chú cấp ba tuyệt phẩm, hơn nữa, Nguyệt Linh có đủ nguyên liệu thì cô còn luyện chế ra cả phù chú cấp bốn tuyệt phẩm, tương đương với nửa bước Ngũ Dương kỳ, uy lực cực mạnh.

Đáng tiếc, nguyên liệu thì mắc trên trời, luyện chế thì làm giảm đi lực lượng tinh thần của Nguyệt Linh nữa, nên tạm thời Nguyệt Linh không định chế tạo phù chú cấp bốn tuyệt phẩm.

Nhìn thấy gần chục là phù cấp ba trên tay Thanh Vũ, đám người kia liền ngậm miệng không dám nói nữa, thậm chí tu sĩ Kết Đan trung kỳ cũng chỉ đành nắm chặt bàn tay, khuôn mặt tức giận đến đỏ hồng.

“Nếu các ngươi không khiêu chiến vậy thì tránh sang một bên, đừng cản đường các thành viên trong nhóm của ta thu thập chiến lợi phẩm.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Tiền bối quá, quá… ngầu rồi!” Chu Tĩnh Nhi sững sờ nhìn cảnh tượng một mình Thanh Vũ đối kháng với cả một nhóm và khiến cho nhóm kia lùi bước.

“Tiền bối thật uy mãnh!” Hứa Du Kỳ gật đầu mạnh, vẻ mặt vui vẻ.

Đại tiệc phân chia phần thưởng kết thúc bằng cách đó, nhóm người Thanh Vũ lấy xong chiến lợi phẩm thì nhận được một truyền âm từ xa, nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu.

Phải nói rằng, tu sĩ trong Tu Chân Giới làm việc rất hiệu quả, chưa đầy một ngày trời, bọn họ đã tiêu diệt một phần tám Xích Nghĩ Ma Tộc đang bảo vệ lối vào Trúc Cơ Cốc, đang dần tiến sâu vào trong hơn.

Kết quả vẻ vang này nhờ vào lợi thế khổng lồ, Xích Nghĩ Ma Tộc không thể bay lượn, chúng sở hữu một cách tấn công là phun lửa hay phóng lên cao dùng cặp càng to khỏe giết chết con mồi, còn tu sĩ thì bay trên trời để tấn công.

Thanh Vũ cùng mọi người tham gia vào tổng cộng ba trận chiến và đều giành lấy thắng lợi, không một thành viên nào chết đi vì Thanh Vũ, Ngọc Trang luôn đứng sau canh chừng bọn họ.

“Cứ theo tốc độ này thì khoảng chừng nửa tháng thì chúng ta có thể đến gần với lối vào Trúc Cơ Cốc.” Không Yên nói khẽ.

Họ đang trên đường trở về nghỉ ngơi, sau một ngày vất vả, khô khan rong ruổi trên những trận chiến ác liệt thì đây là giờ phút nghỉ ngơi, người thì đổi điểm chiến công lấy vật phẩm, người thì tập trung tu luyện…

“Không đơn giản như vậy đâu, số lượng sẽ tăng lên sau mỗi trận chiến và cả sức mạnh của chúng cũng vậy, ít nhất phải tiêu diệt hơn ba trăm hung thú Kết Đan kỳ trở lên.” Thanh Vũ lắc đầu nói ra.

“Theo như tin tức truyền đến, hơn một ngàn tu sĩ đã chết trong ngày hôm nay.”

“Ngài không nỡ à?” Không Yên thấp giọng hỏi.

“Không, đây là con đường do họ chọn, chúng ta không thể can thiệp vào cuộc sống của họ.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Nhưng, càng về sau, tu sĩ chết đi sẽ càng nhiều.” Không Yên nhẹ nhàng nói tiếp.



“Sống chết có số, hãy để định mệnh quyết định.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời.

Theo như Không Yên thấy, một khi Thanh Vũ sử dụng toàn lực thì xóa sổ Xích Nghĩ Ma Tộc khỏi lối vào Trúc Cơ Cốc, không cần phiền phức đến mức tổ chức một cuộc chiến quy mô lớn, lại mang về danh vọng cho Quang Minh Giáo Đình.

Nhưng mà Thanh Vũ lại không làm giống vậy vì hắn quyết định tuân theo cách vận hành của Tu Chân Giới để cảm nhận nó, từ đó tạo ra một tiền đề cho việc mở rộng Quang Minh Giáo Đình.

Không biết Tu Chân Giới là một thế giới ra sao thì lấy tự tin gì thay đổi nó chứ?

Chẳng khác nào đang người si nói mơ, nói mộng cả.

“Du Kỳ, Tĩnh Nhi, hai người là tán tu phải không?” Thanh Vũ cười hỏi hai người trẻ tuổi.

Hứa Du Kỳ lắc đầu nói: “Thưa tiền bối, chúng tôi là đệ tử của một tông môn không có sao nào cả.”

“Đúng vậy đó, chúng tôi đi theo sư phụ học tập tài nghệ.” Chu Tĩnh Nhi gật đầu nói tiếp.

“Vậy sư phụ của hai người đâu?” Thanh Vũ mỉm cười nói.

“Sư phụ của chúng tôi đang bận việc nên không ở đây, chúng tôi tự ý đến tham gia Diệt Kiến Hội và chỉ để lại một lời nhắn cho sư phụ mà thôi.” Hứa Du Kỳ thành thật trả lời.

Thanh Vũ nghe Hứa Du Kỳ hồn nhiên nói, hắn cười lắc đầu, hai người đúng chuẩn tu sĩ vừa bước vào ngưỡng cửa Tu Chân Giới, không biết nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi, lại còn không làm theo lời dặn dò của sư phụ.

Chắc hẳn người sư phụ kia đang lo lắng đến phát điên, chạy khắp nơi tìm hai người trẻ tuổi này rồi.

“Tại sao hai người lại tham dự Diệt Kiến Hội vậy? Theo ta thấy, hai người chưa đủ điều kiện tham dự đại hội tranh tài, cũng không thể vào Trúc Cơ Cốc với tình trạng như thế này được!” Thanh Vũ nhẹ nhàng hỏi tiếp.

Chu Tĩnh Nhi cười nói: “Chúng tôi rất hiếu kỳ về Diệt Kiến Hội nên chạy tới để quan sát một phen.”

“Đúng vậy đó, chúng tôi vừa nghe đến Diệt Kiến Hội liền lên đường tới Hàn Linh Thành.” Hứa Du Kỳ chân thành nói ra.

“Sư phụ cũng từng nói ra, đi ra thế giới bên ngoài càng nhiều thì càng trưởng thành mà.”

“Được rồi, từ giờ trở về sau hai người cứ cùng chúng ta chiến đấu với Xích Nghĩ Ma Tộc.” Thanh Vũ nói khẽ.

“Vâng, được học tập tiền bối là niềm hạnh phúc của tôi.” Hứa Du Kỳ vỗ ngực nói lớn.

“Tôi muốn học tập tiền bối.” Chu Tĩnh Nhi gật đầu, cô cảm thấy đi theo sau một tu sĩ như Thanh Vũ là việc làm rất tốt, có thể học hỏi được nhiều thứ.

Ngay cả Lý Duy Mạnh, một Trưởng Lão của Khai Sơn Tông còn theo sau Thanh Vũ nữa mà, hai người không thể có ánh mắt bằng Lý Duy Mạnh – một tu sĩ Kết Đan kỳ được!

“Tiền bối, chúng tôi muốn bổ sung vật phẩm một chút.” Hứa Du Kỳ khẽ nói.

“Sau khi chiến đấu, tôi sử dụng hết đan dược, phù chú rồi nên muốn dùng số điểm chiến công đổi thêm, với lại tôi nhìn thấy nhiều vật phẩm tốt đang bày bán nữa.” Chu Tĩnh Nhi tiếp lời.

“Ngọc Trang, em hãy đi cùng họ.” Thanh Vũ quay người sang nói với Ngọc Trang.

Ngọc Trang gật đầu đồng ý, cô là một người không thích giết chóc, với lại xung đột lý niệm giữa cô và Thanh Vũ vẫn luôn hiện diện trong tâm trí cô.

Thanh Vũ biết điều đó nên hắn tạo cơ hội cho Ngọc Trang không ở gần hắn nữa, đê cho Ngọc Trang khuây khỏa, suy nghĩ thông suốt hơn.

Nhưng Thanh Vũ lại không hi vọng Ngọc Trang giống như hắn, lựa chọn một con đường khắc nghiệt để tiến bước, hắn hi vọng Ngọc Trang vẫn giữ được lý niệm của bản thân cô, để Quang Minh Giáo Đình vẫn còn đúng bản chất, đúng với cái tên “quang minh”, một tia sáng ôn hòa nhẹ nhàng chạm lấy mọi vật.

Còn nữa, Ngọc Trang đi cùng để bảo đảm an toàn cho hai người, tu sĩ trẻ tuổi đi giữa các tán tu nham hiểm rồi sẽ gặp chuyện không lành mà thôi. Ngọc Trang thừa sức giải quyết phiền phức nếu nó xảy ra.

“Giáo Hoàng, có vẻ như Hợp Ma Tông vẫn còn chưa ra tay.” Hắc Tinh cười nói.

“Có lẽ bọn họ sợ nắm đấm của tôi rồi.” Hắc Tinh bổ sung thêm một câu tâng bốc bản thân lên chín tầng mây.

“Hợp Ma Tông, Bạch Vệ Tư, Đà La Môn, bọn họ đều không bỏ qua chuyện cũ nên chúng ta hãy đề cao tinh thần chờ đợi bọn họ tự tìm tới.” Thanh Vũ cười nhạt nói.

Bạch Vệ Tư là một trong những hầu cận của Bạch Giật Thần, nếu loại bỏ hắn ta thì giảm đi phần lớn áp lực của Hạc Vĩnh Tuân.

Một người mà Thanh Vũ đang tạo mối quan hệ tốt đẹp.

Lý Thừa Ngân của Đà La Môn cay cú Kỷ Lãnh Hoàng, sau đó người của hắn còn bị đánh bại thảm hại bởi Hắc Tinh, cho nên hắn ta nhất định phải trả thù, tính cách của hắn là vậy, không bỏ qua một mối thù nào cả.

Tuy nhiên, Thanh Vũ chưa cần vội vàng đối đầu với họ làm gì, chiến thắng họ cũng chẳng đem lại cho hắn nhiều lợi ích thiết thực, việc cần làm trước tiên là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó đưa Ngọc Trang, Hắc Tinh, Lâm Phong vào Trúc Cơ Cốc, đột phá cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, Trúc Cơ hoàn mỹ.

Thời gian trôi nhanh, một tuần qua đi, Diệt Kiến Hội đến hồi cao trào, mấy chục ngàn tu sĩ đổ xô đến Hàn Linh Thành gia nhập vào hàng ngũ, tấn công Xích Nghĩ Ma Tộc.

Cả khu rừng biến động cả ngày lẫn đêm, không giây phút nào nó được nghỉ ngơi cả.

Xích Nghĩ Ma Tộc đang dần nhận biết phương thức tấn công của tu sĩ, bọn chúng không còn manh động đuổi theo con người nữa, ngược lại, chúng đang tụ họp lại thành một đội quân khổng lồ, số lượng hơn bảy mươi ngàn cá thể, có vẻ như chúng đang định phản công.

“Thưa ngài, hôm nay chúng ta có nhiệm vụ đưa ít nhất một nghìn Xích Nghĩ Ma Tộc vào chỗ mai phục!” Lý Duy Mạnh nhẹ giọng nói với Thanh Vũ.

“Rốt cuộc sau một tuần thảnh thơi thì Hợp Ma Tông đã hành động.” Không Yên cười nhẹ nói ra.

“Đúng như ông nói, chúng ta phải đi gần đến bầy đàn khổng lồ, việc này rất nguy hiểm, một ngày trước, hơn mười tu sĩ Kết Đan trung kỳ đã vẫn lạc vì thăm dò bầy đàn đó.” Lý Duy Mạnh nghiêm túc nói.

“Thưa ngài, chúng ta có thể từ chối nhiệm vụ này.” Lý Duy Mạnh đề nghị.

Theo ông, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân như Thanh Vũ thì vẫn không chống lại cả một chủng tộc đang ngưng tụ sức mạnh thành một thể thống nhất. Việc dẫn dụ một nghìn cá thể không khả thi lắm.

“Bọn họ không bao giờ cho chúng ta từ chối nhiệm vụ.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.

“Hơn nữa, ta đang hiếu kỳ, bọn họ sẽ cử người nào đến chặn đường chúng ta một lần nữa khi tin tức việc ta có nhiều phù chú lan rộng đến nỗi ai cũng biết.”

Một tuần, Thanh Vũ sử dụng nhiều phù chú cấp ba khiến các tu sĩ khác lại không dám chọc nữa, thu hoạch của cả nhóm cũng rất phong phú, Trần Đình Hải hồi phục rồi tham chiến, hắn ta không cảm thấy khó chịu vì Thanh Vũ dẫn đội nữa.

“Lên đường thôi, hôm nay là cơ hội cuối cùng của Lương Phi Nguyên rồi, vì sau ngày hôm nay con người và Xích Nghĩ Ma Tộc sẽ phải dùng toàn lực vào mỗi trận chiến, các trận chiến tổng lực!” Thanh Vũ bình thản nói ra.

“Vâng!” Mọi người gật đầu, họ đoán được diễn biến của Diệt Kiến Hội, Xích Nghĩ Ma Tộc không ngu ngốc, chúng cũng học cách sinh tồn, quá nhiều cá thể chết làm chúng cảnh giác hơn bao giờ hết.

Thanh Vũ tập họp lại nhóm của mình, không mất một ai, một nhóm duy nhất không tổn thất người và cũng không thay người mới, hầu như toàn bộ tu sĩ trong nhóm đều kính trọng Thanh Vũ từ tận đáy lòng vì hầu hết họ đều được Thanh Vũ cứu giúp khi gặp nguy hiểm.

Mọi người tiến bộ nhanh chóng, nổi bật là Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi, hai người đã đột phá một cảnh giới nhỏ nhờ theo sau Ngọc Trang, cô ấy truyền kiến thức tu luyện cho hai người.

Trong khoảng thời gian này, Thanh Vũ và Ngọc Trang ít nói chuyện hẳn đi, có một khúc mắc đang tồn tại giữa hai người.

“Tiến bối, nhiệm vụ của hôm nay là gì vậy.” Hứa Du Kỳ hưng phấn hỏi.

Các tu sĩ khác đưa tai lên lắng nghe, bao gồm tu sĩ Kết Đan kỳ, giờ đây mỗi nhiệm vụ khó khăn hơn trước nhiều lần lắm.

“Phụ trách chia tách bầy đàn, ít nhất là một ngàn cá thể.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.

“Làm người dụ dỗ bọn kiến lửa?” Hứa Du Kỳ kinh ngạc nói lớn, khuôn mặt khó tin.

“Đây là nhiệm vụ tự sát!” Trần Đình Hải cau mày nói.

“Có nhầm lẫn gì về nhiệm vụ phải không?” Diệp Hàn Thanh nghi hoặc.

“Không có nhầm lẫn gì, đây là công việc của ngày hôm nay.” Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói.

“Nhiệm vụ không bắt buộc, người nào muốn đi thì cứ theo ta, người nào muốn từ bỏ thì hãy rời khỏi đây.”

Lương Phi Nguyên, kẻ chú ý đến Tiêu Mị sẽ không cảm thấy khó chịu khi nhóm của Thanh Vũ giảm nhân số đâu, người ác ít thì làm việc càng dễ dàng, nên Thanh Vũ đang chỉ cho mọi người một con đường tốt, không cần bị ảnh hưởng gì trong việc này.