Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 530: Lui về Hắc Ấn Thành




Khánh Nga nghe mệnh lệnh của Lý Duy Mạnh, cô ta liền gật đầu nói: “Vâng thưa Thành Chủ đại nhân.”

“Lệ Quyên, chúng ta mau đi thôi, mang theo cả Đình Tiến nữa, ở bên trong Hắc Ấn Thành an toàn hơn bên ngoài nhiều.” Khánh Nga đến gần Lệ Quyên và nói nhỏ nhẹ, khuyên bảo Lệ Quyên.

“Được rồi, ở bên ngoài thời tiết rất xấu, khắp nơi còn có thi thể nữa, chúng ta vào trong nhé, Đình Tiến.” Lệ Quyên nhẹ nhàng gật đầu rồi dìu một Đình Tiến đã chết đi theo sau Khánh Nga.

“Thật may là mình khuyên bảo được, nếu không thì khó xử rồi.” Khánh Nga thở dài trút bỏ gánh nặng, trạng thái của Lệ Quyên không ổn định về tinh thần, dẫn đến hành động khó hiểu của Lệ Quyên làm Khánh Nga không biết phải phản ứng ra sao nữa.

Khánh Nga chỉ là một người phụ trách bảo vệ Lệ Quyên, cô nhận linh thạch từ Lý Duy Mạnh, cô không có nghĩa vụ bảo vệ Lệ Quyên bằng cả mạng sống, khi gặp tình huống quá sức cô thì cô sẽ đi ngay tức khắc.

“Đứa trẻ ngốc.” Lý Duy Manh lắc đầu, giọng nói pha lẫn đủ loại cảm xúc cay đắng, vốn dĩ hai người Đình Tiến và Lệ Quyên sẽ là một đôi vợ chồng, nhưng nào ngờ trận thú triều đã giết chết Đình Tiến, bỏ lại Lệ Quyên bơ vơ một mình.

“Tất cả là do ngươi, xuống dưới địa ngục đi, đồ khốn!” Lý Duy Mạnh cao giọng quát lớn trong khi phóng người về phía Cuồng Phong Thú, ông ấy sử dụng một loại vũ khí giống như rìu chiến to hơn cả thân hình của ông ta, nhìn từ bên ngoài thì ông ấy không khác gì một chiến binh dũng mãnh không biết sợ hãi trước kẻ thù.

“Gừ!” Cuồng Phong Thú trầm giọng phát ra tiếng kêu tức giận, nó vừa bị đánh bay bởi người trước mặt vì thế nó muốn xé xác người đó cho cơn giận nguôi đi, bốn chân nó tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, tốc độ tăng nhanh chóng, lao đầu vào chiến đấu với Lý Duy Mạnh.

Ầm!

Một rìu, một móng vuốt va đập vào nhau tạo nên âm thanh trầm trọng, sức mạnh từ luồng sóng khí thổi ra xung quanh khiến nhiều hung thú, tu sĩ ngã lăn đầy đất.

Lý Duy Mạnh cũng là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, Hắc Ấn Thành là một tòa thành trì lớn trong Khai Sơn Tông, hầu như mọi tòa thành trì đều xây dựng theo địa thế, dựa vào một ngọn núi lớn, lấy ngọn núi làm trung tâm rồi cấu thành một con quái vật khổng lồ khó bị công phá.

Lý Duy Mạnh là người quản lý Hắc Ấn Thành, ông ấy vừa trở về từ chiến trường chính ở ngoài kia, đội thú triều do Cuồng Phong Thú dẫn dắt chỉ là một thú triều nhỏ, bọn chúng đột kích hai bên cánh của Khai Sơn Tông, nhằm tạo ra một thế vây quanh rồi diệt sát toàn bộ tu sĩ của Khai Sơn Tông.

Lý Duy Mạnh nhận được mệnh lệnh từ cấp trên và phải lùi lại giúp đỡ một bên cánh, đó là lý do vì sao Lý Duy Mạnh đến trễ, không thể cứu Đình Tiến khỏi móng vuốt sắc nhọn của quái vật.

Khai Sơn Tông không phải là một thế lực một sao tầm thường, bọn họ đã tích lũy nội tình rất nhiều năm tháng, có nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên, được xem là thế lực ở phần đỉnh tháp của các thế lực một sao.

Ầm!

Lại đối đầu chính diện thêm một lần, Lý Duy Mạnh bị lực phản chấn nên bàn tay ông tê dại, còn linh lực, thân thể ông thì bắt đầu truyền cho ông cảm xúc khó chịu và đau đớn, máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.

Ngoại trừ Khai Sơn Ấn, ông học thêm vài loại pháp thuật chuyên dùng cho vũ khí, lại còn luyện thể đến một mức độ khá tốt, nhưng dù vậy Lý Duy Mạnh vẫn đang bị thua dần, Cuồng Phong Thú cực kỳ nhanh nhẹn và có một đôi mắt tinh diệu, nó đang bắt lấy chuyển động của Lý Duy Mạnh và tấn công vào kẽ hở của ông.

Ầm!

Lý Duy Manh cố gắng chống cự cái móng vuốt to lớn đang phủ xuống từ trên đầu.

“GAA!” Ông gầm gừ ở trong miệng và dùng sức nâng cái móng vuốt lên và đẩy mạnh, con Cuồng Phong Thú bị hất văng lên trời mấy mét rồi đập mạnh xuống mặt đất.

“Gừ!” Cuồng Phong Thú nhanh chóng đứng lên, nó dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Lý Duy Mạnh, một kẻ địch mà nó cũng cảm thấy khó khăn.

Trận chiến của hai người ảnh hưởng đến toàn bộ chiến trường, đám quái vật đã tấn công chậm hơn nhiều, còn các tu sĩ bắt đầu tụ họp lại với nhau để chống trả, tất cả mọi tồn tại đều đang đưa đôi mắt ngóng chờ nhìn vào hai kẻ mạnh nhất ở đây.

“Đây là, Cuồng Phong Tốc Kích?” Lý Duy Mạnh đột ngột mở to mắt nhìn Cuồng Phong Thú, vì nó đang hạ thấp người xuống, nhắm thẳng cái đầu sừng nhọn hoắc về phía Lý Duy Mạnh.

Ông ngay lập tức nhận ra kỹ năng mà Cuồng Phong Thú sắp sử dụng, một loại thần thông bẩm sinh của nó.

“Gừ!” Cuồng Phong Thú gầm thét, hai mắt nó ánh lên mãnh liệt, còn bốn chân thì đạp nát mặt đất ở bên dưới, sắc xanh bao phủ thân thể to lớn của nó và nó lướt đi như một cơn gió mạnh đâm về phía Lý Duy Mạnh.

“Nếu ngươi đã muốn phân thắng bại, vậy thì hãy kết thúc ngay tại đây đi!” Lý Duy Mạnh cứng rắn nói, ông vứt bỏ cây rìu chiến sang một bên và bắt đầu kết ấn bằng đôi tay, các ấn quyết được kết ra một cách điêu luyện rồi ngưng tụ thành một Khai Sơn Ấn ớ trước mặt Lý Duy Mạnh.

Lần này, Khai Sơn Ấn có gì đó rất khác biệt so với lúc trước.

“Khai Sơn Ấn tầng thứ hai, Khai Sơn Bạo!” Lý Duy Mạnh quát lớn rồi điều khiển Khai Sơn Ấn to hơn ba mươi mét đập tới Cuồng Phong Thú.

Ầm!

Hai nguồn sức mạnh lớn lao đâm mạnh vào nhau trong nháy mắt và nổ tung, vụ nổ hủy diệt mọi thứ ở gần đó và ngọn lửa thì lan rộng ra hơn một trăm mét mới dừng lại, mùi khét ngập tràn ở trong không khí.



“Oa!” Lý Duy Mạnh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt vẫn cứ nhìn thẳng về phía ngoài kia để chờ đợi kết quả, hơi thở của ông cũng yếu đi nhiều vì cưỡng ép sử dụng Khai Sơn Ấn tầng hai, cũng là tầng cao nhất của Khai Sơn Ấn.

Theo như bình thường thì Khai Sơn Ấn tầng hai đủ để đánh cho tu sĩ cùng cấp trọng thương, mất sức chiến đấu, nhưng giờ Lý Duy Mạnh đang đối mặt với kẻ thù là hung thú, không thể đánh giá nó theo tiêu chuẩn của một tu sĩ con người được.

Bịch! Bịch! Bịch!

Giữa thời điểm quan trọng, một vài tiếng bước chân phát ra từ bên trong ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, Lý Duy Mạnh khó tin nhìn Cuồng Phong Thú bước ra từ đám cháy, mặc dù thân thể nó chảy máu tươi ồ ạt nhưng nó là kẻ chiến thắng.

Vết thương do Khai Sơn Ấn gây ra không đủ để khiến Cuồng Phong Thú lùi bước.

“Gừ!” Cuồng Phong Thú gầm thét rồi đạp bốn chân lên mặt đất, nó lao về phía Lý Duy Mạnh đã mất phần lớn khả năng chiến đấu.

“Giết!” Lý Duy Mạnh không bỏ cuộc, ông vận dụng số linh lực ít ỏi cuối cùng để chiến đấu.

“Đoạn Linh Trảm!” Lý Duy Mạnh dùng thanh rìu chiến bổ tới.

Ầm!

Nhưng một tiếng động nặng nề vang lên, cây rìu chiến vụt khỏi tay Lý Duy Mạnh rồi cắm xuống mặt đất ở đằng xa, còn Lý Duy Mạnh thì bị đánh bay hơn hai mươi mét, năm dấu vuốt nhọn xuất hiện ở trên phần ngực của ông, máu tươi chảy đầy ra ngoài, khiến ông trở thành một huyết nhân.

“Thành Chủ đại nhân thua rồi!” Một tu sĩ hoảng hồn hét lớn.

“Chạy mau, Cuồng Phong Thú đánh bại Thành Chủ đại nhân, nếu còn ở lại thì chúng ta sẽ chết hết.” Có người rống lên, âm thanh của hắn khiến sĩ khí của tu sĩ giảm thấp xuống đến mức âm.

“Chạy mau, trở về Hắc Ấn Thành!”

“Vào trong Hắc Ấn Thành!”

Ầm! Ầm! Ầm!

Bầy hung thú thì hưng phấn đuổi theo các tu sĩ bỏ chạy, chúng dùng phương thức nguyên thủy nhất để giết chết tu sĩ, biến họ thành một bữa tiệc ngon lành.

Cách đây không xa là Hắc Ấn Thành, nơi cư ngụ của hơn sáu mươi ngàn phàm nhân và tu sĩ, nhưng giờ đây không khí ngột ngạt đang bao phủ toàn bộ tòa thành lớn vì thú triều đang tiến đến gần hơn qua mỗi giây thời gian, tin tức Lý Duy Mạnh bị đánh bại càng khiến mọi người hoảng sợ đến tột cùng.

Ở trong mắt họ, Lý Duy Mạnh là một tu sĩ thông thiên, một mình có thể gánh vác cả một vùng trời, ngay khi bức tượng đài kia vừa vỡ nát thành mọi người cũng mất đi niềm tin chiến thắng.

Lý Duy Mạnh nhờ vào sức mạnh của Cuồng Phong Thú, ông lê lết thân thể trở về Hắc Ấn Thành.

“Mở ra Hắc Ấn Trận!” Lý Duy Mạnh trầm giọng quát.

“Vâng!” Một số tu sĩ phục vụ cho Hắc Ấn Thành lập tức làm theo mệnh lệnh, còn khuôn mặt thì đã tái nhợt, đôi tay, đôi chân run rẩy và cảm thấy nhiệt độ đang lạnh ngắt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hắc Ấn Trận được kích hoạt, mười mấy cột sáng màu đen phóng lên trời từ những tiết điểm của trận pháp, nó tạo thành một màn sáng tựa như một ngọn núi đen bảo vệ cả tòa thành trước bầy thú triều đang khát máu.

“Lệ Quyên đã trở về Phủ Thành Chủ.” Khánh Nga đi đến sau lưng Lý Duy Mạnh rồi nói nhỏ.

“Ta cảm ơn cô vì đã bảo vệ Lệ Quyên.” Lý Duy Mạnh hơi gật đầu và thành tâm nói.

“Không có gì, tôi chỉ làm đúng theo thỏa thuận giữa chúng ta.” Khánh Nga cười nói, sau đó cô lo lắng nhìn hướng bên ngoài Hắc Ấn Thành, lũ thú triều giống như một cơn lũ đang gào thét chuẩn bị nghiền ép tòa thành này thành bụi phấn.

“Thành Chủ, ông nên suy nghĩ làm sao vượt qua tai nạn lần này đi.” Khánh Nga nghiêm giọng nói.

“Hắc Ấn Trận là trận pháp cấp ba, nó có thể cản được tu sĩ Kết Đan trung kỳ, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi trước khi Hắc Ấn Trận bị phá vỡ.” Lý Duy Mạnh vừa lấy ra một bình đan dược rồi đổ tất cả số linh đan ở bên trong vào miệng và nhai như đang ăn đậu.

Đan dược phát huy ra hiệu quả nhanh chóng, vết thương của Lý Duy Mạnh bắt đầu khép lại và linh lực tốt hơn trước nhiều, sắc mặt của hồng hào hơn đôi chút.

“Ông dự định làm gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.” Khánh Nga cau mày hỏi. Theo như giọng điệu của Lý Duy Mạnh thì ông ấy không hề suy nghĩ về cách rút lui, bỏ chạy khỏi đây, nhưng việc đó cũng đồng nghĩa với cái chết.

Bầy thú triều còn khoảng chừng ba mươi ngàn, và có một Cuồng Phong Thú mạnh hơn Lý Duy Mạnh,

“Liều mạng đột phá!” Lý Duy Mạnh cứng giọng nói, vẻ mặt kiên quyết.

“Nhờ cô chỉ huy mọi người chiến đấu chống lại thú triều trong thời gian đó.” Lý Duy Mạnh nhìn Khánh Nga, khuôn mặt tin tưởng.

Khánh Nga là tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ, tu vi mạnh nhất ở trong Hắc Ấn Thành ngoài Lý Duy Mạnh, nếu không thì làm sao cô có thể bảo vệ Lệ Quyên giữa cả bầy hung thú dữ tợn chứ?

“Được rồi, nếu tòa thành này bị công phá thì tôi sẽ rời đi.” Khánh Nga cười khổ một tiếng.

“Nhờ vào cô hết!” Lý Duy Mạnh gật đầu rồi ông lập tức ngồi xuống, tập trung tinh thần trùng kích cảnh giới cao hơn, nếu đạt tới Kết Đan trung kỳ thì có lẽ ông sẽ giải cứu mọi người thoát khỏi kết cục bi thảm.

“Tất cả nghe lệnh, tấn công thú triều, hỗ trợ Hắc Ấn Trận!” Khánh Nga bước lên phía trước tường thành, cô cao giọng nói.

“Vâng!” Những tu sĩ làm việc cho Lý Duy Mạnh đã nhận lệnh tuân theo lời nói của Khánh Nga, bọn họ liền đáp trả với vẻ mặt kiên định, đa số họ là cư dân của Hắc Ấn Thành, nơi này là quê hương của mọi người, sau lớp tường thành này là hơn sáu mươi ngàn phàm nhân, trong đó có cả người thân của bọn họ, họ không có lựa chọn nào ngoài việc chiến đấu tới chết.

“Cho tôi ra ngoài!” Bỗng nhiên một tu sĩ hét lớn, vẻ mặt kinh hãi, lâu lâu hắn lại nhìn thú triều.

“Tôi không phải là tu sĩ ở Hắc Ấn Thành, xin hãy cho tôi ra khỏi đây!!” Hắn tiếp tục cầu khẩn trong khi đón nhận những ánh mắt lạnh nhạt của người khác.

“Ngươi dám gây loạn ở đây sao?” Khánh Nga lạnh lùng nhìn người vừa hét.

“Xin cô đó, hãy cho tôi một con đường sống đi, bầy thú triều rồi sẽ tràn vào đây, tôi không muốn chết!” Người kia quỳ xuống dập đầu trước Khánh Nga.

“Ngươi muốn rời khỏi nơi này?” Khánh Nga bình tĩnh hỏi lại.

“Đúng vậy, tôi khẩn cầu cô cho tôi ra khỏi Hắc Ấn Thành.” Người kia gật đầu liên tục.

“Vậy thì ngươi hãy đợi sau khi chúng ta đánh tan bầy thú đi!” Khánh Nga cười lạnh nói, sau đó cô dùng một chân đá tới người cầu xin.

Ầm!

Người kia bay lùi ra sau như một con diều không dây, tu vi giảm mạnh, từ Trúc Cơ sơ kỳ rơi xuống Luyện Khí kỳ, một kết cục quá thảm thiết cho tán tu không gốc rễ.

“Thật tàn nhẫn!” Một vài người cũng có ý định bỏ chạy lẩm bẩm, đôi mắt kính sợ nhìn Khánh Nga, thủ đoạn mạnh bạo của cô ta đã chấn nhiếp bọn họ.

Nếu như còn định bỏ chạy thì sẽ nhận lấy hậu quả mất đi tu vi mà họ cố gắng, cực khổ lắm mới đạt được.

“Tất cả nâng cao tinh thần, chuẩn bị chiến đấu!” Khánh Nga trở về với cương vị người lãnh đạo, cô đề cao âm độ rồi nói.

“Vâng!” Mấy ngàn tu sĩ đồng thanh trả lời, tay cầm phi kiếm, tay cầm phù chú, túi đựng đan dược, bọn họ nhìn tới bầy thú triều đang di chuyển đến gần Hắc Ấn Thành.

Cuối cùng, giữa bầu không khí đầy áp lực, Cuồng Phong Thú ngẩng đầu gầm thét:

“Gừ!!!!” Tiếng kêu xung phong của nó kích thích bầy thú, bọn chúng lập tức lao thẳng tới Hắc Ấn Thành, muốn nghiền nát tòa thành màu đen này dưới bàn chân hoang dã.

Mọi người nín thở vận chuyển linh lực dõi theo thú triều, nhưng ngay tại thời điểm bọn thú triều vừa đến gần Hắc Ấn Thành hai mươi mét thì một tiếng nói nhỏ nhẹ, bình thản vọng xuống từ bầu trời cao.

“Thiên Băng Kiếm Vũ!”

Xẹt! Xẹt Xẹt! Tiếng nói chưa biến mất, hàng trăm tia kiếm khí lạnh giá xuất hiện, nó bao trùm bọn thú triều ở đằng trước, chém chúng thành các tượng băng đủ loại hình dáng.

“Gừ!!” Ngay cả Cuồng Phong Thú cũng bị thương, nó vội vàng lui về phía sau để tránh né các tia kiếm khí đột ngột đó.

“Chuyện gì thế này?” Khánh Nga, hay toàn bộ tu sĩ đang đứng trên tường thành đều há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người.