Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 499: Cơ hội của Kim Văn Tuấn và Tinh Du




“Bọn họ là ai vậy? Tại sao anh lại trói bọn họ?” Diêu Nguyệt quay đầu nhìn đám người Tiền Phá Lang và hỏi bằng giọng nói hiếu kỳ.

Diêu Nguyệt luôn tin tưởng vào Thanh Vũ, một Giáo Hoàng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa, làm hại người vô tội, vì thế Diêu Nguyệt đinh ninh là đám người đang bị trói có tội gì đó tới mức Thanh Vũ tự mình đi bắt giữ.

Thanh Vũ liếc về phía đám người Tiền Phá Lang rồi cất tiếng nói trả lời Diêu Nguyệt, âm thanh lạnh xuống:

“Bọn chúng là những kẻ đứng sau mọi chuyện xảy ra với Tín Đồ, không những vậy, chúng còn điều khiển oan hồn đi giết chết người dân, đám oan hồn tấn công ngôi làng vào hơn nửa năm trước chính là tay sai của bọn chúng.”

“Cái gì? Có người điều khiển bọn oan hồn đó sao?” Diêu Nguyệt kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, sau một hồi, cô lên tiếng nói với khuôn mặt trầm tư.

“Thì ra đây là câu trả lời, việc một đám oan hồn tấn công là chuyện rất hiếm gặp, em đã cảm thấy việc đó khá lạ lùng, giờ thì em hiểu rõ rồi.”

“Lúc đầu, anh cũng nghĩ như em vậy.” Thanh Vũ đồng tình nhìn Diêu Nguyệt.

Một ngôi làng ở gần Hắc Viên Sâm Lâm, tuy có một nơi yên nghỉ dành cho người đã khuất nhưng họ chỉ là người bình thường, chưa bao giờ tu luyện, lấy đâu ra một linh hồn mạnh mẽ có thể giết người chứ?

Cũng có một vài cách khác làm cho linh hồn bình thường mạnh hơn như chết trong oán hận thì trở thành một oán linh, chết tức tưởi, luyến tiếc thì biến thành một oan hồn, người tạo ra nhiều nghiệp nặng, giết người khi chết thì thường biến thành quỷ dữ…

Có nhiều loại linh hồn sau khi chết, nhưng bình thường thì chỉ là những linh hồn yếu đuối tồn tại trong khoảng một ngày rồi tan biến, đi về miền đất cực lạc vô định.

Còn chuyện nhiều oan hồn cùng nhau làm hại người rất hiếm và không thể xảy ra tại một ngôi làng nhỏ, mà ở gần đó không có nhiều người tử vong hàng loạt.

Vì ban đầu, Thanh Vũ chưa hiểu về Tu Chân Giới và nhiều tồn tại siêu nhiên lắm cho nên hắn không để ý thôi.

“Bọn họ không những làm chuyện xấu kia ở ngôi làng của chúng ta, mà còn có nhiều ngôi làng nhỏ khác gặp nạn trong suốt mấy trăm năm trời, số người chết oan uổng lên đến hàng trăm ngàn.” Thanh Vũ lạnh lùng nói.

“Nhiều người chết đến vậy sao?” Diêu Nguyệt tức giận nhìn đám người Tiền Phá Lang.

“Anh đã tận mắt nhìn thấy linh hồn của người chết.” Thanh Vũ gật đầu nói.

“Giờ thì bọn chúng đã bị bắt giữ, em là Thầm Phán Trưởng của Giáo Đình nên anh sẽ đưa bọn chúng cho em định tội.”

“Vâng! Em sẽ làm hết sức mình, đưa cho những người ở dưới suối vàng một câu trả lời thỏa đáng, trừng phạt kẻ có tội một cách công chính, nghiêm minh.” Diêu Nguyệt vừa gật đầu vừa nói, âm thanh kiên định không gì sánh được, còn có một sự nỗ lực và quyết tâm cao nữa.

“Người đâu, mau đưa bọn chúng xuống ngục giam.” Diêu Nguyệt nhàn nhạt truyền tin cho người của Hội Đồng Thẩm phán, những người mà chuyên canh giữ và áp giải tội phạm.

Ngoài các lão làng kiến thức uyên bác ra thì Hội Đồng Thẩm phán còn có một đội ngũ mạnh mẽ, cảnh giới trung bình ở vào Nhị Dương sơ kỳ, nhưng số lượng chưa thật sự đông lắm vì công việc này không đòi hỏi nhiều người.

“Anh phải đi sang Hành Tinh Gaia trong vài ngày tới.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.

“Vâng, em cũng muốn tới đó tham quan một vòng nhưng em phải ở lại đây xử lý mọi chuyện cho hoàn tất đã.” Diêu Nguyệt cười gật đầu.

“Tạm biệt anh Thanh Vũ.” Diêu Nguyệt vẫy tay chào.

“Anh đi đây.” Thanh Vũ gật đầu một cái rồi quay đầu bước đi, chưa được mười bước chân thì Thanh Vũ lại nghiêng đầu ra sau, nói một cách thần bí:

“Công Lý Thánh Ấn có một quyền năng rất mạnh, em hãy thử sử dụng nó để trừng phạt đám người ác độc kia nhé.”

“Công Lý Thánh Ấn?” Diêu Nguyệt nghi ngờ nhìn vật phẩm ở trong tay, với cô nó không phải là một vật bình thường, nó là một trọng trách nặng nề góp phần tạo ra một Giáo Đình vững mạnh và công bằng, vật này nặng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, vì nó đang mang trên mình sinh mạng của những con người hay chủng tộc gia nhập vào Giáo Đình.

“Quyền năng của nó là gì vậy, anh hãy nói cho em biết đi.” Diêu Nguyệt ngẩng đầu hô to về phía Thanh Vũ vừa mới bay lên bầu trời.

“Em tự tìm hiểu đi nhé!” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng rồi bay thẳng về một hướng, để lại Diêu Nguyệt chu mỏ và lòng cô thì đang háo hức về quyền năng của Công Lý Thánh Ấn.

“Chào Thẩm Phán Trưởng!” Chừng một vài giây sau, mười người mặc áo giáp màu trắng bạc, bước đi đồng đều và nhịp thở thì hòa lẫn thành một, chỉ cần lướt qua thì biết họ không phải là một đội ngũ yếu đuối.

“Đưa bọn chúng về ngục giam và triệu tập các thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán ngay lập tức.” Diêu Nguyệt điềm tĩnh ra lệnh.

“Vâng!” Mọi người trả lời trong khi gật đầu một cách nghiêm túc.





“Xin chào, cậu là Kim Văn Tuấn phải không?” Thanh Vũ đang đứng trước mặt hai người thanh niên trẻ tuổi, với một bộ quần áo sạch sẽ không tỳ vết.

Hai người đó tỏa ra một khí chất của người có ăn học từ nhỏ, nhưng giờ phút này thì họ không được bình tĩnh cho lắm, với một khuôn mặt sửng sốt nhìn Thanh Vũ.

Một người thanh niên gật đầu mạnh liên tục: “Vâng ạ, vâng ạ, tôi là Kim Văn Tuấn, tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!!”

“Rất vui được gặp cậu.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn sang người thanh niên kể bên.

“Còn cậu là Tinh Du?!”

Tinh Du giật nảy cả mình và hấp tấp trả lời: “Vâng, tôi là Tinh Du, được gặp trực tiếp ngài là một vinh hạnh lớn lao của tôi, tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!!”

Kim Văn Tuấn, Tinh Du là hai đệ tử của Đà La Môn, bây giờ thì họ đang bị giam lỏng tại Thánh Điện, phụ trách về các công việc lặt vặt như trồng linh dược, dọn vệ sinh cho cả một Thánh Điện rộng lớn, tuy vậy, bọn họ không hề ấm ức vì lương bổng của Giáo Đình rất tốt, các đãi ngộ khác thì còn tuyệt vời hơn nữa.

Tu luyện Quang Minh Thánh Điển không bị giới hạn, luôn cả Thánh Kỵ Sĩ cũng thế, cảnh giới thì tăng cao như bay, họ chưa từng nghĩ ra một tội nhân đang bị giam lỏng lại đạt được nhiều lợi ích như vậy.

Hơn nữa, vào ngày mà hai người chứng kiến một Giáo Hoàng cường đại, đánh bại, nghiền nát Nhân Tà Quỷ trong vòng chưa đến năm phút, đó là một quỷ vật ngang bằng với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, không phải hạng tôm tép gì đâu, nhưng Giáo Hoàng vẫn chiến thắng ma vật kia một cách áp đảo tuyệt đối, từ đó bọn họ chuyển sang sùng bái Thanh Vũ.

Còn một việc nữa, bọn họ trở thành một Tín Sứ!

“Ngọn gió nào đưa ngài đến đây gặp chúng tôi vậy?” Kim Văn Tuấn thấp thỏm hỏi, cố gắng dùng lời lẽ tôn kính và hoa mỹ nhất để nói với Thanh Vũ.

Phải thôi, gặp gỡ một thần tượng trực tiếp, ai mà không cảm thấy hồi hộp và lo lắng chứ?

“Ta nghe nói biểu hiện của hai cậu và những người khác ở Giáo Đình rất chăm chỉ, vì vậy đặc biệt đến đây để đưa một nhiệm vụ cho hai cậu.” Thanh Vũ cười nói với giọng ôn hòa, khuôn mặt thì thân thiện như một người bạn đang nói chuyện phiếm gì đó.

“Xin ngài cứ ra lệnh cho chúng tôi, chúng tôi cam đoan rằng sẽ hoàn thành bằng cả mạng sống.” Kim Văn Tuấn cao giọng nói.

“Đúng vậy, ngài cứ ra lệnh, chúng tôi sẽ làm hết sức mình.” Tinh Du gật đầu nói, cậu ta không che dấu được khuôn mặt vui vẻ.

Sống ở Giáo Đình khá lâu, Tinh Du hiểu biết hơn nhiều người vừa mới gia nhập Giáo Đình, ở trong Giáo Đình có một câu nói lan truyền rộng rãi, đó là câu chỉ cần cố gắng làm việc thì sẽ được đền đáp xứng đáng.

Lúc này, Giáo Hoàng – người đứng đầu toàn bộ Giáo Đình, cũng là một tu sĩ đỉnh thiên lập đia giao nhiệm vụ cho hai người, khi bọn họ làm xong thì không thể thiếu được phần thưởng mê người.

Phần thưởng của Giáo Đình làm sao keo kiệt giống như phần thưởng của mấy thế lực như Đà La Môn?

Tinh Du tin rằng ít nhất thì phần thưởng này sẽ gấp mười lần lương bổng trong một tháng của cậu ta, thậm chí còn cao hơn nhiều lần, đến mức Tinh Du không kiềm chế được nội tâm đang hoan hô.

Thanh Vũ nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của hai người, hắn cười nói tiếp: “Nhiệm vụ của ta rất đơn giản, không cần đi lên chiến trường, không cần đi vào chỗ nguy hiểm làm gì.”

“Chỉ cần một trong hai người nhìn thấy tận mắt người của Đà La Môn đang nấu rượu là được.”

Kim Văn Tuấn, Tinh Du nghe xong, sắc mặt của hai người thay đổi, miên man bất định, Tinh Du nghi ngờ hỏi: “Ngài muốn thả chúng tôi về Đà La Môn?”

“Đó là một phần của nhiệm vụ.” Thanh Vũ khẽ gật đầu.

“Ngài nói thật sao?” Kim Văn Tuấn không tin tưởng cho lắm.

“Ta cần lừa gạt hai cậu làm gì sao?” Thanh Vũ thản nhiên hỏi lại.

“Đúng đó, Giáo Hoàng không cần lừa gạt chúng ta làm gì.” Tinh Du gật đầu nói với Kim Văn Tuấn.

Ở Giáo Đình lâu vậy mà người của Đà La Môn chưa tìm tới đây để giải cứu họ, mặc dù họ không cần người khác giải cứu làm gì, ở Giáo Đình sung sướng, không thiếu tài nguyên tu luyện nếu làm việc chăm chỉ, tốt hơn Đà La Môn luôn lo lắng địa vị của bản thân bị người khác giành lấy, nặng thì mất luôn cả mạng sống quý giá.

Hai người nhìn nhau vì nghe đến họ có thể trở về, Giáo Đình sẽ không ngăn cản họ, lòng của họ thì có cảm xúc khác lạ, nhưng cuối cùng Kim Văn Tuấn, Tinh Du gật đầu với nhau.

Kim Văn Tuấn nghiêm túc nói: “Chúng tôi sẵn lòng phục vụ cho Giáo Đình, vì vậy, chúng tôi sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành nhiệm vụ lần này, không để cho ngài thất vọng.”

“Chúng tôi sẽ cố hết sức mình.” Tinh Du ngưng trọng nói.

“Rất tốt.” Thanh Vũ cười gật đầu, nhìn hai người thanh niên này thuận mắt hơn.

Hai người đã quyết định giúp đỡ Giáo Đình, từ bỏ Đà La Môn, một quyết định rất nhanh chóng và nhạy bén, thể hiện ra họ cũng thuộc loại người có dã tâm lớn, biết chọn cái gì và bỏ cái gì để bản thân có lợi.

“Sau khi làm xong nhiệm vụ này, ta sẽ ban thưởng cho hai cậu một chức vụ ở Giáo Đình và trả tự do cho những người bạn khác của hai cậu.” Thanh Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Kim Văn Tuấn, Tinh Du lớn tiếng nói. Ngoài hai người ra, có hơn mười người khác đang bị giam lỏng ở Giáo Đình, bọn họ cũng là đệ tử của Đà La Môn và không có chút tiếng tăm gì ở Đà La Môn cả, thuộc loại đệ tử có cũng được, không có cũng không sao, chả ai quan tâm gì đến mạng sống của họ.

Nếu bọn họ thực sự quan trọng thì Đà La Môn đã cử người đi tìm rồi, không để bọn họ chờ lâu đến vậy.

“Cố gắng lên!” Thanh Vũ khích lệ một tiếng và rời khỏi. Để lại Kim Văn Tuấn, Tinh Du nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu, bọn họ đang suy đoán mục đích của Thanh Vũ là gì khi yêu cầu họ làm chuyện quái lạ đến vậy.

Chỉ cần nhìn tận mắt công đoạn chế Bích Linh Tửu là được, không cần đánh cắp công thức hay làm gì khác, một việc làm hết sức khó đoán, hai người suy nghĩ muốn điên đầu nhưng chưa tìm ra lời giải đáp, thế là họ đành từ bỏ, chuẩn bị lên đường đi về Đà La Môn.



“Bầu không khí của Hành Tinh Gaia càng lúc càng trong lành.” Thanh Vũ đang đặt chân ở bên ngoài căn nhà chứa Thế Giới Thông Đạo, phía bên Hành Tinh Gaia, hắn đang đón chào không khí lạnh giá của mùa đông khắc nghiệt với một khuôn mặt tận hưởng, phấn khởi.

Bích Linh Tửu là loại linh tửu đặc chế riêng biệt của Đà La Môn, một bình Bích Linh Tửu có giá trị dao động ở mức năm ngàn linh thạch hạ phẩm cho đến bảy ngàn, tám ngàn linh thạch hạ phẩm.

Tùy theo số lượng bán ra của Đà La Môn, thức uống yêu thích của nhiều Kết Đan Chân Nhân, hằng năm, mọi người thường hay đón chào những bình rượu mới cay nồng từ Đà La Môn, nhưng năm nay Bích Ly Thảo mất mùa, Đà La Môn không chế tạo được nhiều nếu chưa tìm được một nguồn cung cấp Bích Ly Thảo.

Hạc Vĩnh Tuân đã làm việc đó, trở thành một thương nhân giúp đỡ cho Đà La Môn ở thời điểm khó khăn, tuy nhiên, một số người không ưa thích Hạc Vĩnh Tuân chút nào, và có lẽ họ cũng ở trong Đà La Môn.

Thanh Vũ vừa nghĩ ra một kế hoạch, hắn không cần kế hoạch này thành công vì kế hoạch đó chỉ là một thủ đoạn phòng ngừa ở sau mà thôi.

Làm gì có chuyện một thế lực hai sao, là ông lớn của hàng trăm thế lực khác mất đi nguồn Bích Ly Thảo trong hàng trăm năm qua?

Một bàn tay vô hình khuấy động Đà La Môn vì để đạt được lợi ích, mà đúng dịp Phi Hạc Thương Hội đang tổ chức một cuộc tranh tài về buôn bán giữa các thiếu chủ, người nào có doanh thu ổn định và lớn nhất sẽ nhận được một vé đi thẳng đến Hội Trưởng của Phi Hạc Thương Hội, từ nay mọc thêm một đôi cánh vững chắc không sợ hãi giông bão ở phía trước nữa.

“Giáo Hoàng đang làm gì vậy?” Amoty, Nolan nghi hoặc nhìn Thanh Vũ.

“Ngài ấy đang hưởng thụ thiên nhiên!” Nolan nghiêm túc nói.

“Hưởng thụ thiên nhiên?” Amoty đưa tay lên cằm rồi nói.

“Quả là một người rất đặc biệt, chúng ta không thể phỏng đoán ngài ấy bằng lối suy nghĩ của người bình thường được.” Một lúc lâu sau, Amoty cảm khái một tiếng.

“Tôi có phỏng đoán sao? Tôi chỉ nói bừa mà thôi.” Nolan mở to cặp mắt nhìn vào Amoty.

“Anh nói bừa?” Amoty trừng mắt ra nhìn lại.

“Anh bị sốt rồi sao, Amoty?” Nolan nhướn mày hỏi, hình như đứng canh giữ Thế Giới Thông Đạo quá lâu làm người bạn của Nolan bị sốt cao, tinh thần rối loạn.

“Không, không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ vu vơ.” Amoty lắc đầu nói.

“Giáo Hoàng đại nhân đâu rồi?”

“Đi mất từ lâu rồi.” Nolan bình thản nói.

“Chừng nào chúng ta mới nhận được nhiệm vụ mới đây? Tôi đã chán đứng ở yên một chỗ lắm rồi.” Nolan chán nản nói.

“Thấy người đến từ phía bên kia của cánh cổng không gian không? Bọn họ đang làm việc dưới quyền của Mặc lão cho nên Mặc lão không cần chúng ta giúp sức như trước nữa.” Amoty nói khẽ.

“Bọn họ rất đáng gờm, nghe nói có vài người đang giữ vị trí rất cao ở Giáo Đình, chúng ta không được coi trọng là chuyện hiển nhiên.”

“Dù biết là vậy nhưng tôi không muốn đứng ở đây đến suốt đời.” Nolan thở dài.