Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 494: Thù diệt tộc!




Thanh Vũ đưa ánh mắt nhìn qua Minh Khư Quỷ Vương, sau đó cười nhẹ trả lời cho Kỳ Vân:

“Quỷ hồn đó là một người bạn của tôi.”

Thanh Vũ cố gắng nói thật chân thật để thể hiện thiện ý của hắn nhiều nhất có thể, đối với Thanh Vũ thì Kỳ Vân là một cô gái xa lạ, Thanh Vũ không biết thêm một chút thông tin gì về cô ấy nên hắn cũng không muốn để Kỳ Vân biết quá nhiều về chuyện gì đang xảy ra ở đây.

“Một người bạn là quỷ hồn? Giáo Hoàng thật là một người thích kết bạn.” Kỳ Vân cười và nói bằng giọng chứa một chút sự mỉa mai, cô ta còn cảnh giác cao hơn trước nhiều vì nhận ra lời nói dối của Thanh Vũ. 

“Nếu ở đây không có gì thì tôi xin phép đi trước, chúc Giáo Hoàng ở lại vui vẻ.” Kỳ Vân mỉm cười nói tiếp và không chờ Thanh Vũ trả lời, những ngọn gió dịu dàng đang múa may ở xung quanh thân thể cô chuyển động rất nhanh, nâng đỡ thân thể mềm mại của Kỳ Vân bay thẳng về phía ngoài xa.

“Kỳ Vân, sao cô lại vội vàng thế?” Thanh Vũ từ tốn nói trong khi đôi tay kết ấn, mấy vòng tròn pháp thuật hiện ra giữa không trung và ngăn cản đường đi của Kỳ Vân.

Kỳ Vân cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, mấy người đang ở đây có vẻ mặt hơi khác lạ và vì thế Kỳ Vân muốn rời khỏi, nhưng Thanh Vũ lại không cho phép cô làm điều đó.

Ầm!!

Kỳ Vân không còn cách nào khác, linh lực lan tỏa ra bên ngoài rồi biến thành hơn mười lưỡi dao gió cắn xé các vòng tròn pháp thuật ẩn chứa năng lượng lớn khiến Kỳ Vân rất dè chừng, cô không ngờ đến tu sĩ Kết Đan đỉnh phong tự xưng Giáo Hoàng này lại mạnh hơn vẻ ngoài rất nhiều.

Ngay cả tu vi nửa bước Nguyên Anh kỳ, đánh bại Tiền Phá Lang trong vòng chưa đến mười giây, có thể nói nguyên nhân dẫn đến việc Kỳ Vân thành công là vì Tiền Phá Lang đang hoảng sợ và không hề sự chuẩn bị, đề phòng Kỳ Vân, nhưng dù vậy Kỳ Vân không tự tin có thể chiến thắng Thanh Vũ.

Người thanh niên bình thường đang đứng giữa bầu trời chạng vạng kia tỏa ra một áp lực rất lớn đối với Kỳ Vân.

Kỳ Vân đánh giá Thanh Vũ rất cao cho nên cô sử dụng các đòn pháp thuật mạnh nhất để hủy diệt vòng tròn pháp thuật đang nhấp nháy lóe sáng, chúng nổ tung ở trên bầu trời cao rồi tạo ra các luồng sóng xung kích mạnh mẽ nghiền nát mọi vật ở gần.

Tuy nhiên, Kỳ Vân chưa thể nào đi khỏi nơi quái lạ bởi vì một vài vòng tròn pháp thuật lại xuất hiện và cản đường cô, ngay lập tức Kỳ Vân quay đầu về phía sau, nhìn thẳng vào một ánh mắt quyết tâm cản đường Kỳ Vân của Thanh Vũ, cô lạnh lùng lên tiếng hỏi:

“Giáo Hoàng, anh làm vậy là có ý gì?”

Thanh Vũ bình thản trả lời: “Tạm thời cô không thể đi khỏi đây.”

“Tại sao?” Kỳ Vân cau mày, các pháp thuật của Thanh Vũ không chứa chút sát khí nào, chúng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là cản đường Kỳ Vân, và sự lạ lùng đó làm Kỳ Vân khó hiểu.

Cô nhớ rằng cô chưa từng gặp mặt Thanh Vũ và cũng chẳng làm gì nguy hại đến Quang Minh Giáo Đình, ngược lại, cô còn cố gắng hòa hợp và tỏa ra điệu thấp hết sức có thể, với tu vi nửa bước Nguyên Anh kỳ, cô xứng đáng được chào đón ở Vương Thành với một quy cách cao hơn nhiều.

“Xin cô hãy thứ lỗi, tôi không thể nói về nguyên nhân, và tôi còn muốn xác nhận một chuyện.” Thanh Vũ cười khẽ nói.

“Chuyện gì cơ chứ?” Kỳ Vân cong lên đôi mày liễu.

“Là chuyện này.” Thanh Vũ cười nhẹ thốt ra, ngay sau đó, Ngũ Hành Thánh Thuật bộc phát các đòn tấn công mạnh mẽ đủ để uy hiếp tu sĩ Kết Đan đỉnh phong, mục tiêu chúng tấn công là Kỳ Vân.

Ầm! Ầm!

Kỳ Vân vừa thấy nụ cười thân thiện của Thanh Vũ, cô còn yên tâm một chút, thế sự giờ rất khó đoán và thay đổi liên tục, cô không muốn bản thân gặp chuyện gì bất trắc khi chưa báo được đại thù và tìm ra một người quan trọng, nhưng mà một cái chớp mắt sau, Thanh Vũ tấn công bất ngờ, Kỳ Vân vội vã điều khiển linh lực tạo thành một vòng bảo vệ bằng gió lớn.

Ầm! Ầm!!

Viên lửa hình tròn to gần ba mươi mét đâm sầm vào lớp phòng vệ của Kỳ Vân và nổ tung, Kỳ Vân không có bị làm sao cả và cô thành công ngăn cản viên cầu lửa kia, tuy nhiên, đó mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Keng! Keng!

Tiếng ngân vang của kiếm vọng ra, Kỳ Vân liền chú ý đến mối nguy hiểm kia, đó là hơn mười thanh kiếm màu vàng óng rất sắc bén, chúng lao vù đi, xuyên qua từng tầng không khí rồi đâm thẳng vào lớp phòng vệ gió của cô.

Keng!

]

Kỳ Vân sử dụng thêm nhiều linh lực gia tăng sự cứng cỏi của lớp bảo vệ, các ngọn gió càng dày đặc và càng mạnh hơn, chúng chuyển động với một nhịp độ nhanh dồn dập ở xung quanh Kỳ Vân và đánh vỡ toàn bộ các thanh kiếm vàng.

“Đúng là thể chất này rồi.” Thanh Vũ chăm chú nhìn Kỳ Vân, hắn tấn công theo từng đợt để kiểm ra một việc, vì lúc đầu nhìn thấy khả năng điều khiển gió rất nhẹ nhàng của Kỳ Vân, hắn có một cảm giác quen thuộc.

Sự quen thuộc đó rất vi diệu, dường như Thanh Vũ đã gặp Kỳ Vân ở đâu rồi nhưng hắn lại không nhớ ra được một chút gì về cô ấy, vậy thì chỉ còn lại một manh mối duy nhất, cô gái sở hữu năng lực hệ phong phô bày ra năng lực đạt tới tình trạng “Đăng phong tạo cực”.

Vấn đề nằm ở ngọn gió được sử dụng bởi Kỳ Vân.

Để kiểm tra nó, Thanh Vũ đành phải đưa ra một kế sách không vô lễ và không tôn trọng Kỳ Vân chút nào.

Nhưng Thanh Vũ phải làm như vậy, mọi việc đang xảy ra ở đây ảnh hưởng quá lớn đến tương lai sau này, Quỷ Vương và kế hoạch của Dị Hồn Chân Quân, Thanh Vũ không muốn chuyện hắn xuất hiện với Quỷ Vương bị tiết lộ ra ngoài.

Kỳ Vân – một cô gái xa lạ, Thanh Vũ không có lý do gì để cô ta đi khỏi đây, mang theo số thông tin kia, chỉ cần một chút xíu tin tức bị lộ ra thì Dị Hồn Chân Quân và các Quỷ Vương còn lại sẽ thay đổi kế hoạch, loại bỏ Minh Khư hoặc tiêu diệt Thanh Vũ.

Dù cho bọn họ làm theo cách nào để giải quyết chuyện này thì nó không mang lại chút lợi ích gì cho Giáo Đình, cho những người dân đang ở các quốc gia xung quanh, thậm chí, rất nhiều người sẽ bị giết chết.

Thanh Vũ nhìn thấy cảnh tượng ở bên dưới hố sâu và biết bên dưới có thứ gì ngoài một đại trận cấp năm dư sức tiêu diệt tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ.

Ầm! Ầm!!

Thanh Vũ tiếp tục tấn công Kỳ Vân khoảng chừng hơn hai mươi lần, Kỳ Vân nhịn không nổi nữa, khuôn mặt băng lãnh nhìn thẳng vào Thanh Vũ, ánh mắt tức giận phảng phất đang hận không thể giết chết Thanh Vũ.

Khi không lại bị tấn công đến tận hai lần, lại còn phải nhìn thấy một khuôn mặt thân thiện cực kỳ đáng ghét của Thanh Vũ.

Rất thân thiện đấy, nhưng tại sao Thanh Vũ lại tấn công cô?

“Đủ rồi! Giáo Hoàng, ngươi muốn gì!!” Kỳ Vân cắn răng lên tiếng hỏi, cô còn nhiều pháp thuật là đòn sát thủ của gia tộc nhưng cô chưa thật sự muốn sử dụng, các pháp thuật kia đặc biệt và còn đại diện cho một gia tộc đang bị truy lùng khắp nơi, làm sao Kỳ Vân lại muốn sử dụng chúng chứ?

Cô là người của gia tộc đó, mang trên mình gánh nặng huyết thù của gia tộc, lại còn bị truy lùng, Kỳ Vân không bao giờ để lộ ra thân phận của cô trước nhiều người như vậy, tính luôn bọn Quỷ Tốt đang ra sức kêu gào ở đằng xa.

Trước khi Danh Hiệu hết tác dụng thì Thanh Vũ cố ý bổ sung thêm một chút năng lượng cho pháp thuật đang khóa đám Quỷ Tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì ít nhất một vài tuần sau chúng mới thoát khỏi pháp thuật đó.

Đám người mặc áo bào đen thì đang run rẩy nằm co rúm ở dưới đất, chúng bị thương rất nặng nên không hề cố gắng chạy trốn khỏi đây, ai cũng hiểu rõ kết quả khi thất bại.

“Tôi đã tìm thấy câu trả lời, cảm ơn cô đã hợp tác hết lòng.” Thanh Vũ cười nói, không để ý biểu tình của Kỳ Vân đang rất tức giận.

“Câu trả lời? Lại còn hợp tác hết lòng?” Kỳ Vân cắn răng nói, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ hồng vì phẫn nộ mà không thể phát tiết, thế là Kỳ Vân chịu đựng không được nữa, linh lực hệ phong chuyển động nhanh hơn trước gấp mấy lần.

“Chết đi!!” Kỳ Vân giận dữ nói và sử dụng một pháp thuật rất mạnh.

“Đại Thế Huyền Phong Ấn!”

Vù!!

Các ngọn gió vốn đang chuyển động khá mềm mại nhưng chúng chuyển đổi rất nhanh, cứng cỏi và cường thế hơn trước, giây lát sau, chúng tụ họp với nhau rồi biến thành một cái ấn lớn chừng ba mươi mét, cái ấn tỏa ra áp lực mang ngang với nửa bước Tứ Dương kỳ, gần chạm tới Tứ Dương sơ kỳ, hiển nhiên đó là một pháp thuật rất phức tạp.

“Để xem ngươi còn có thoải mái sau khi chống lại pháp thuật đạt tới Huyền Cấp trung phẩm này không!!” Kỳ Vân cười hăng hái giống như cô nhìn thấy cảnh Thanh Vũ chật vật, bị đánh cho đập mặt vào đất cát.

Ầm!!

Cái ấn lớn tạo bởi hàng trăm cơn gió đang chuyển động mạnh, tỏa ra âm thanh ầm ầm kinh người, nó giáng xuống từ trên cao, nhắm thẳng vào Thanh Vũ. 

“Phong Lực Chi Thể, quả nhiên là một thể chất bất phàm.” Thanh Vũ hơi ngẩng đầu liếc nhìn pháp thuật của Kỳ Vân, sau đó hắn thản nhiên lên tiếng.

Ầm!!

Cái ấn lớn đập xuống, Thanh Vũ không chuyển động và cũng không sử dụng pháp thuật ngăn chặn, lần này, Thánh Dực làm nhiệm vụ đó với một sự che chắn an toàn tuyệt đối, ấn lớn không thể phá vỡ Thánh Dực và cũng không thể làm tổn thương cho Thanh Vũ một chút gì.

“Ngươi biết Phong Lực Chi Thể?” Kỳ Vân kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, thể chất của cô là Phong Lực Chi Thể, ta biết đến nó từ một người bạn.” Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu.

“Người bạn đó của anh đang ở đâu? Hãy đưa tôi đi đến gặp mặt ngay lập tức!!” Kỳ Vân vội vàng nói ra, và đôi mắt lẫn khuôn mặt toát ra một sự nôn nóng kỳ lạ.

“Tại sao cô lại muốn gặp người bạn của tôi?” Thanh Vũ nghiêng đầu hỏi.

Người bạn đó đương nhiên là Lâm Phong, một người thiếu niên trẻ tuổi, có tấm lòng nhiệt huyết về tu luyện, cảnh giới của cậu ấy đang ở Nhị Dương đỉnh phong, hiện giờ thì Lâm Phong đang ở Hành Tinh Gaia để rèn luyện với lũ quái vật khát máu, nâng cao kỹ năng sinh tồn cùng nhiều người nữa.

Vì vậy, Thanh Vũ chưa thể đưa Kỳ Vân đến gặp mặt Lâm Phong được, ít nhất thì ở một tuần sau Lâm Phong mới trở về Tu Chân Giới.

Kỳ Vân nóng nảy lắng nghe câu hỏi của Thanh Vũ, giờ thì cô cảm thấy bản thân quá nôn nóng, cô đánh mất sự bình tĩnh khi nghe có một người sở hữu loại thể chất giống cô.

Lâm Phong chưa bao giờ nói cho Thanh Vũ về các ký ức bị phong ấn trong đầu của cậu ta, nên làm sao để Thanh Vũ biết Phong Lực Chi Thể đang đại diện cho cái gì?

“Xin lỗi vì sự đường đột đó, tôi là Lâm Kỳ Vân, người bạn của anh chính là một người quen của tôi.” Kỳ Vân hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mới nói ra.

“Lâm Kỳ Vân?” Thanh Vũ ngạc nhiên nói, hai người giống nhau lại có cùng họ Lâm, vì thế Thanh Vũ cần điều tra thêm nữa.

“Cô là gì đối với Lâm Phong?”

Kỳ Vân trầm lặng khi nghe một cái tên in sâu vào lòng cô từ Thanh Vũ, cô đang tìm kiếm Lâm Phong, cô đã cố gắng rất nhiều, những chuyện xảy ra ở trong quá khứ làm cô gần như gục ngã.

Kỳ Vân vượt qua rất nhiều khó khăn, cả những lần làm cô tưởng rằng cô phải chết trong đau đớn, trong một sự thù hằn gần như khiến Kỳ Lân mất lý trí, thế mà sau cùng thì cô vẫn sống sót, thế nhưng nhiều người quan trọng với Kỳ Lân đã phải chết, chỉ vì để cô được sống.

Lâm gia, một cái tên tỏa ra mùi máu tươi tanh nồng, mùi máu tươi kia làm mọi người ở một vùng đất xa lạ, ở một Hoàng Triều lớn mạnh phải e dè khi nhắc tới, thậm chí một gia tộc lớn như Lâm gia biến mất chỉ sau một đêm ngắn ngủi mà chẳng ai có lá gan nói về Lâm gia giữa chốn đông người.

Lâm Kỳ Vân, Lâm Phong, hai hạt giống mang theo dòng máu của họ Lâm, và cũng là hai hạt giống cuối cùng, khác với Lâm Phong vừa mới lấy lại ký ức không lâu.

Vào lúc Lâm gia bị đồ sát, rất nhiều cường giả ngã xuống để Lâm Phong được sống, nhưng không một ai nhớ tới Lâm Kỳ Vân – người chị của Lâm Phong, tình cảnh rất hỗn loạn và mọi người đều cố gắng giữ lại một chút hi vọng cho Lâm gia.

Và họ lại không dư một chút sức lực để ngó ngàng gì tới Lâm Kỳ Vân, vì cô không ở Lâm gia vào lúc đó, cô ở một nơi khá xa Hoàng Thành, và cô nằm ngoài vụ diệt tộc làm chấn động cả một thời gian dài.

Một đêm máu me trôi qua, rồi những kẻ đứng sau sự kiện đó bắt đầu tìm kiếm, và ác mộng của Lâm Kỳ Vân bắt đầu… Một cô gái vừa mới rời khỏi gia tộc không lâu, tránh khỏi một kiếp nạn, ấy vậy mà, đôi khi kiếp nạn kia còn tốt hơn cả cuộc sống sau đó, những cuộc truy sát kéo dài, một người vừa đạt cảnh giới Kết Đan sơ kỳ như Kỳ Vân phải trưởng thành xuyên suốt một cuộc sống toàn giết chóc.

Cuối cùng, một ngày nọ vào mấy tháng trước, dòng máu họ Lâm vốn đã nguội lạnh bỗng dưng sôi sục, Kỳ Vân cảm thấy có một người nào đó thân thuộc với cô, cô lên đường tìm kiếm dựa theo sự chỉ dẫn của huyết mạch.

“Lâm Phong!? người đó là em trai của tôi.”

Lâm Kỳ Vân nhớ lại ký ức đen đối trong một khoảnh khắc và cô thấp giọng trả lời trong khi cô đang bị hạnh phúc lẫn đau thương bao phủ, cái tên Lâm Phong quá đỗi quen thuộc với Kỳ Vân.

Giờ thì, Kỳ Vân cảm thấy mọi thứ cô làm đều xứng đáng, cô là người chiến thắng trong chuyến hành trình của thù hận đầy huyết tinh.