Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 478: Hắc Ni trả lời, thành tựu mới




Không có gì mới lạ ở Tu Chân Giới ngoài việc nhiều người đang xếp hàng điểm danh, Lưu Úc cùng với hai người phụ giúp là Khương Văn và Tuân Vu đang dẫn dắt mọi người, xác nhận danh tính thật của từng người

Tránh người có ý đồ xấu xa lẻn vào trong, đi tới Hành Tinh Gaia, nếu vậy thì sẽ gây ra nhiều phiền phức khó giải quyết.

Tuy nhiên, bị chấn động bởi sức mạnh của Thanh Vũ và sự cường đại, bí ẩn của Giáo Đình, và cả nghĩa vụ làm cho người đứng sau bọn họ không bị mất mặt.

Bọn họ sẽ không dám làm ra những chuyện quá đáng để rồi bị đánh vào ngục giam.

Thanh Vũ đưa ra kế hoạch dành cho những người không đủ điều kiện nhận được quyền lợi tự do ra vào Hành Tinh Gaia, đó là hai trăm người trong vòng một tháng, sau đó hai trăm người kia phải rời khỏi Hành Tinh Gaia, nhường cho những người ở đợt tiếp theo.

Và đương nhiên, luôn có một yêu cầu đối với những người đó, phải thề độc rằng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về Tu Chân Giới cho người ở Hành Tinh Gaia và thông tin của Hành Tinh Gaia cho người ở Tu Chân Giới, vi phạm lời thề sẽ bị trọng thương, căn cơ vỡ nát dẫn đến tu vi trì trệ không tiến, ngoài ra còn bị Giáo Đình xử phạt.

Xóa bỏ tất cả chức vụ ở Giáo Đình, đày vào ngục giam tuy theo số thông tin tiết lộ quan trọng cỡ nào.

Thanh Vũ vừa bước đến gần cánh cửa, hắn nghe vài âm thanh vọng ra từ bên ngoài, có hai hàng người đang xếp hàng, mặc quần áo trang nghiêm, thần thái thì nghiêm nghị nhìn Lưu Úc, bởi vì bọn họ đang ở trên Thánh Điện, một nơi chứa đầy sương mù và cao quý hơn cả Vương Thành của Không Vũ quốc hay Kinh Hồng quốc.

“Người kế tiếp, Trần Mộng Đoan.” Lưu Úc đề cao giọng, nét mặt bình tĩnh nhìn đám người đang hơi căng thẳng.

Dù Lưu Úc mới đạt cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong, không cao hơn đám người là bao nhiêu, thậm chí có người còn mạnh hơn Lưu Úc, đạt đến cảnh giới nửa bước Tam Dương kỳ, lại còn có người là thiên tài một sao vì nhận được phúc lợi của Hệ Thống.

Một phúc lợi rất thẳng thắn và đơn giản, tăng cao thiên phú lên một bậc, cũng chính là cấp độ của linh lực, đừng nghĩ khi đột phá thì cấp độ sẽ giảm xuống, nếu như chịu cố gắng đánh bóng căn cơ trong nhiều năm thì cấp độ linh lực vẫn sẽ giữ lại.

Các địa danh như Trúc Cơ Cốc chỉ tạo ra một cơ hội nhanh chóng và có thể giúp mọi người tăng cao thiên phú cho nên nhiều tu sĩ, tán tu liều mạng tham gia vào Trúc Cơ Cốc.

Không đủ tài nguyên, không có thế lực, không có địa vị, lấy đâu ra thời gian dư thừa và số tài nguyên lớn để đánh bóng căn cơ? Bọn họ còn chưa chắc bản thân có thể đột phá Tam Dương kỳ nữa kìa.

Nên sự xuất hiện của Giáo Đình làm thay đổi những người nhận được lợi ích trực tiếp từ Giáo Đình.

Như là các Thành Chủ ở hai Vương Quốc, một số người dân bình thường có thiên phú cao, tán tu vừa gia nhập Giáo Đình, và cả binh lính trong Quân Đoàn Diệt Tà của Nguyễn Vu.

Trần Mộng Đoàn là một tu sĩ làm việc dưới quyền của Kinh Nhân Đức, một trong những Thành Chủ với tu vi Nhị Dương đỉnh phong, bằng với Lưu Úc nên cô không có vẻ gì là lo lắng lắm.

Lưu Úc ngưng trọng nhìn Trần Mộng Đoan rồi so sánh với bức hình trên tờ danh sách, số thông tin ghi lại, và xác nhận danh tính của cô ấy.

“Trần Mộng Đoan, cô có thể tiến về phía đó.” Lưu Úc bình tĩnh nói.

“Cảm ơn.” Trần Mộng Đoan thở phào một hơi, gật đầu với Lưu Úc một cái rồi vội vàng bước về phía hàng thứ hai, những người đã xác nhận danh tính đang đứng ở đó chờ đợi Lưu Úc làm xong công việc.

“Kế tiếp, Nguyễn Tiêu Hà.” Lưu Úc nhìn mọi người bên dưới rồi cao giọng nói.

“Có tôi đây!” Nguyễn Tiêu Hà liền lớn tiếng trả lời, ông ta là một người binh lính phục vụ cho Nguyễn Vu, thuộc loại binh lính trung thành tuyệt đối và sẵn sàng bỏ ra mạng sống vì Nguyễn Vu, có một khí tràng nặng nề và tản mát ra mùi máu tươi nồng nặc ở xung quanh Nguyễn Tiêu Hà.

Mọi người cảm nhận được hơi thở sát phạt kia liền nhường ra một con đường, Nguyễn Tiêu Hà chững chạc bước đi, nét mặt lạnh nhạt, phảng phất như đang thể hiện cho mọi người biết binh lính tinh nhuệ là gì dù ông ta chỉ vừa đạt cảnh giới Nhị Dương hậu kỳ.

“Nguyễn Tiêu Hà, anh có thể đi qua đó rồi.” Lưu Úc tốn vài giây để làm xong việc xác minh, ông ấy lên tiếng nói với Nguyễn Tiêu Hà.

“Cảm ơn Lưu Úc Đoàn Trưởng!” Nguyễn Tiêu Hà gật đầu, giọng nói trầm ổn.

Binh lính không những giỏi việc chiến đấu trên sa trường, còn lại là người có học thức và thái độ lịch sự! Nguyễn Tiêu Hà đang cho mọi người thấy hình tượng đó!

Và kết quả đúng như mong đợi, mọi người, bao gồm nhiều Thành Chủ đều ghé mắt nhìn Nguyễn Tiêu Hà, coi trọng Quân Đoàn Diệt Tà hơn nhiều.

Ngay cả Trần Mộng Đoan vẫn không quan tâm gì đến mọi người cũng khen ngợi một câu: “Quả nhiên Quân Đoàn Diệt Tà không chỉ có hư danh!”

“Kế tiếp, Liên Sử Hiền.” Lưu Úc nhàn nhạt nói lớn.

Hai trăm người, đa số có tu vi là Nhị Dương sơ kỳ, trung kỳ, còn hậu kỳ trở lên thì khá ít ỏi, đó là những Thành Chủ có thâm niên ở chính hai quốc gia, qua nhiều tháng trời nhận tài nguyên ngập mặt từ Không Yên hay Kinh Vũ quốc, tu vi của họ tăng cao như bay, ấy còn phải kể đến công lao của Nguyễn Thanh luyện ra đan dược tu luyện và phúc lợi từ Hệ Thống.

Ngoài tăng cấp độ linh lực ra, tất cả thiên phú khác đều tăng lên một bậc! Tuyệt nhiên là tính luôn cả tốc độ tu luyện rồi!

Khương Văn, Tuân Vu thì điềm tĩnh đứng bảo vệ xung quanh, lâu lâu lại nhìn Lưu Úc với nét mặt vui vẻ, nhiều lời đồn về sự không xứng đáng của Lưu Úc vẫn còn đang lan truyền khắp nơi trong Giáo Đình.

Ngay cả ở trong Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đoàn cũng đang rối loạn ở mức độ nhẹ, tuy nhiên, nếu Lưu Úc vẫn chưa trở về, vậy thì lời đồn kia càng nghiêm trọng hơn, địa vị của Lưu Úc sụt giảm không có gì hãm lại được.

Giờ đây, Lưu Úc nhận được sự kính trọng của các Thành Chủ, người của quân đoàn đều đang nhìn thấy, niềm tin của họ vững chắc hơn nhiều, có lẽ không lâu sau, các lời đồn kia tự động biến mất mà không cần mọi người sử dụng kế sách gì.

Nhìn xem các thành viên đang nở mày nở mặt, tâm trạng phiền não của Lưu Úc tan đi phần lớn rồi, ở Hành Tinh Gaia, đứng trước một Mặc Hàn với năng lực lớn, ba Quân Đoàn Trưởng cường đại khiến người khác ngột ngạt, lại còn thêm Không Thiên Hà đột phá Tam Dương kỳ, sáng tạo luôn cả một thần thông mạnh.

Tất nhiên Lưu Úc phải tự ti và đang buồn bã vì năng lực của ông ấy không giúp được gì cho Thanh Vũ ở Hành Tinh Gaia.

Thanh Vũ nhờ Lưu Úc về đây là vì mục đích để ông ta giải sầu, tránh khỏi bầu không khí náo nhiệt và đang hừng hực sức sống ở Hành Tinh Gaia, tìm lấy bản thân giữa những người đồng đội ở quân đoàn.

Đặc điểm của Lưu Úc là sự cần cù một cách mù quáng.

Còn nhược điểm của Lưu Úc chính là sinh ra ở một nơi không cho phép ông ta vươn xa hơn nữa, xuất thân từ người dân bình thường, chăm chỉ luyện tập cơ thể mạnh ngang với tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, đổi lại, Lưu Úc dần cạn kiệt sức sống và vết thương ngầm đang tái phát.

Đó là lý do Lưu Úc trở về ngôi làng, quê hương nơi ông sinh ra để cống hiến cho người dân, và đó cũng chính là một duyên phận giữa Lưu Úc cùng Thanh Vũ, bởi vì, cuộc đời ông đã thay đổi bởi một cuộc gặp gỡ không ngờ tới.



Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, không có làm phiền mọi người ở bên ngoài, với sức mạnh ở hiện tại, việc tránh khỏi ánh mắt của mọi người để rời đi nơi này rất dễ dàng.

Thanh Vũ đi và không để lại một dấu vết nào, hắn trở về căn phòng ở khu nhà dành cho các thành viên cấp cao của Giáo Đình.

Một ngày của Thanh Vũ cứ thế mà trôi qua, may là Giáo Đình ở Tu Chân Giới khá ngay ngắn nhờ vào Nguyễn Thanh nên Thanh Vũ làm ít công việc đi nhiều lần.

Hơn một tuần nữa thì Trúc Cơ Cốc mới mở ra, Thanh Vũ đã hẹn trước với những người có ý muốn tham gia vào Trúc Cơ Cốc ở năm ngày sau, hợp mặt rồi cùng đi tới Trúc Cơ Cốc.

Và mấy ngày này không hề đơn giản cho Thanh Vũ chút nào, công việc lại tìm đến cửa.

“Tham kiến Giáo Hoàng!” Tiểu Hắc hơi cúi đầu chào Thanh Vũ, khuôn mặt thì nghiêm túc

Hôm nay Tiểu Hắc đến gặp Thanh Vũ và dẫn theo Hắc Ni Tộc Trưởng, người đang đại diện cho toàn thể Hắc Viên tộc ở Hắc Viên Sâm Lâm.

Với Thanh Vũ, Hắc Ni còn quan trọng hơn thế nhiều, diện tích rộng rãi ở Hắc Viên Sâm Lâm cho phép hàng trăm loài yêu tộc khác định cư và nhiều loài hung thú hoang dại, đó cũng là một phần của Hắc Viên sâm lâm và Thanh Vũ cho rằng phần đó mang đến giá trị khá cao.

“Chào Giáo Hoàng!” Hắc Ni bình tĩnh chào hỏi Thanh Vũ.

“Tiểu Hắc, Hắc Ni Tộc Trưởng.” Thanh Vũ cười gật đầu, nói với vẻ mặt thản nhiên.

“Chuyến tham quan ở Không Vũ quốc thế nào?” Thanh Vũ nở nụ cười thân thiện hỏi.

Hắc Ni là người trả lời, ông ta thành thật nói: “Rất tốt, một quốc gia phát triển ở tốc độ cao, khí thế hơn hẳn cả tộc Hắc Viên, có lẽ tộc Hắc Viên đang quá xem nhẹ sự khốc liệt của Tu Chân Giới và thỏa mãn với tình cảnh hiện tại rồi.”

Nói tới đây, Hắc Ni thở dài một tiếng, nét mặt thì trầm tư.

Không Vũ quốc náo nhiệt ở bao giờ hết nhờ vào Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, lại còn có một vật đặc biệt đánh thức lòng hiếu kỳ của mọi người, Quang Minh Thánh Điển, một chữ Thánh Điển truyền ra xa liền làm nhiều người đổ xô đến.

Dù cho có thông tin lan ra rằng Quang Minh Thánh Điển rất yếu đuối, chỉ tu luyện ra một hệ linh lực không có sức sát thương bằng các hệ khác, yếu hơn cả hệ thủy, Quang Minh Thánh Điển là hàng giả, đồ dởm, …

Vậy thì sao? Bấy nhiêu thông tin trái chiều kia chưa đủ dập tắt sự hứng thú của tu sĩ.

Mỗi ngày, người đến, người đi ở Không Vũ quốc tăng lên liên tục, Không Yên, thậm chí cả Kinh Nhân Đức còn đưa ra yêu cầu giúp đỡ từ Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn để bảo đảm sự an toàn cho người dân.

Một công việc đi đôi với luyện tập của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn trong nhiều tháng nay. Họ vừa làm quen với môi trường của tu sĩ, lại còn có nhiều kinh nghiệm giải quyết chuyện không hay xảy ra, và có thể chiến đấu bắt giữ tu sĩ phạm tội.

“Hắc Ni Tộc Trưởng nói quá lời, Hắc Viên tộc mạnh hơn Không Vũ quốc rất nhiều về khoảng sức mạnh cũng như tinh thần đoàn kết, có rất nhiều ưu điểm mà Hắc Ni Tộc Trưởng bỏ qua mà thôi.” Thanh Vũ hòa nhã nói, nét mặt thì bình thản tạo ra một thiện cảm với Hắc Ni.

“Cảm ơn ngài đã khen ngợi, chúng tôi luôn coi trọng sự đoàn kết giữa các tộc, bởi vì chiến tranh gây ra nhiều đau khổ cho Hắc Viên tộc, nên chúng tôi nhận được kinh nghiệm từ chiến tranh và quyết không để nó xảy ra.” Hắc Ni bình thản nói.

“Nhưng giờ đây Hắc Viên tộc đang đứng trước một nguy cơ lớn hơn bao giờ hết buộc toàn tộc phải đứng lên chiến đấu, tự bước vào chiến tranh tàn khốc.”

“Quá khứ là một bài học đối với mỗi người, Hắc Viên tộc rất đúng đắn khi bài xích chiến trường.” Thanh Vũ cảm thông.

“Giáo Hoàng nói rất có lý.” Tiểu Hắc cười lên tiếng.

Hắc Ni thấy thái độ của Tiểu Hắc dành cho Thanh Vũ rất kính trọng, ông hiểu rõ Tiểu Hắc sẽ đứng về phía Thanh Vũ ở trong cuộc giao dịch giữa Hắc Viên tộc và Giáo Đình.

Giáo Đình thiếu Hắc Viên tộc thì vẫn tồn tại khỏe mạnh, còn Hắc Viên tộc mất đi sự giúp đỡ của Giáo Đình thì sẽ gặp nguy hiểm diệt tộc, còn mất đi cơ hội ở lớn để vực dậy đi tới tương lai rạng rỡ.

Và bằng những lý do hấp dẫn, Hắc Ni đưa ra một quyết định sau chuyến tham quan Không Vũ quốc.

“Giáo Hoàng, tôi chấp nhận yêu cầu của ngài, Hắc Viên tộc trở thành một bộ phận của Giáo Đình, cùng tiến cùng lùi và tuyệt không hai lòng.” Hắc Ni bỗng nhiên quỳ một chân xuống đất, bỏ đi tôn nghiêm của một Tộc Trưởng đổi lấy sự phát triển thịnh vượng cho Hắc Viên tộc.

Một quyết định không hề dễ dàng với một người chính trực và luôn giữ lấy danh dự của bản thân như Hắc Ni Tộc Trưởng.

Quỳ trước kẻ khác!

“Ta rất vui khi nhận được câu trả lời đó từ Hắc Ni Tộc Trưởng, ông hãy đứng lên đi, giờ thì chúng ta đều là người trong một nhà.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói trong khi tiến lên đỡ lấy Hắc Ni, để ông ấy đứng lên, bị một người quỳ xuống làm Thanh Vũ không tự nhiên lắm.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã chấp nhận Hắc Viên tộc.” Hắc Ni chân thành nói.

Ở thời điểm này, tiếng nói lạnh nhạt không cảm xúc của Hệ Thống vang lên trong đầu của Thanh Vũ khiến hắn ngây người ra trong một vài giây.

“Chúc mừng ký chủ đạt thành tựu mới.”

“Thành tựu: Hai Tộc Là Bạn.”

“Phần thưởng: Bản Nguyên Huyết Mạch Thác, một Thiên Phú Chi Tinh.”