Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 446: Bí văn của Thiên Sứ tộc (2)




“Làm cách nào để tôi giúp đỡ được cho Thiên Sứ tộc?” Ngọc Trang hiếu kỳ hỏi.

Người kia lắc đầu, than vãn nói: “Tôi không biết, chẳng có ghi chép gì về việc đó, chúng tôi chỉ biết về một lời tiên tri cổ xưa.”

“Lời tiên tri gì?” Ngọc Trang hứng thú hỏi.

Những mẩu chuyện liên quan đến chủng tộc thần bí như Thiên Sứ tộc là một chủ đề làm Ngọc Trang thích thú.

Cô triệu hồi ra hai Thiên Sứ tự xưng là Thất Thánh Đại Thiên Sứ, nghe có vẻ còn năm người nữa mà Ngọc Trang chưa gặp mặt.

Họ chỉ nói một vài thông tin bí ẩn của Thiên Sứ tộc với cô, và cô là hi vọng duy nhất của họ.

“Rồi ánh bình minh sẽ ló dạng, Thiên Sứ tộc sẽ đi đến huy hoàng.” Người kia nhẹ nhàng nói, âm thanh như đọc một bài thơ cổ.

“Lời tiên tri đó thì liên quan gì đến tôi?” Ngọc Trang hỏi nhỏ.

Người kia cười nhẹ một tiếng, nói ra: “Trước khi cô triệu hồi được chúng tôi thì một ánh bình minh đã xuất hiện vào lúc hoàng hôn vừa kết thúc, tuy bình minh kia chỉ kéo dài trong thời gian ngắn ngủi nhưng lời tiên tri đã ứng nghiệm.”

“Hơn một tháng sau, cô triệu hồi chúng tôi đến thế giới này.”

“Thì ra là vậy.” Ngọc Trang gật đầu.

“Còn Giáo Hoàng thì sao? Thiên Sứ tộc có biết gì về Giáo Hoàng hay Quang Minh Chi Thần không?”

Người kia hơi suy nghĩ, lên tiếng trả lời: “Không! Chúng tôi chỉ kính ngưỡng Mặt Trời, kính ngưỡng Quang Minh vì Quang Minh là cội nguồn sức mạnh của Thiên Sứ tộc, tuy nhiên, không có một ai gọi là Quang Minh Chi Thần, và cả Giáo Hoàng nữa.”

“Có phải Giáo Hoàng là người đứng đầu Giáo Đình không?”

“Đúng vậy, chính anh ta đã giúp tôi thức tỉnh Quang Minh Thánh Thể.” Ngọc Trang gật đầu trả lời.

“Vậy thì Giáo Hoàng cũng có một phần công lao giúp đỡ Thiên Sứ tộc.” Người kia bình tĩnh nói.

“Nhưng nếu Giáo Hoàng cản trở Thiên Sứ tộc, chúng tôi sẽ không nương tay với bất cứ ai.” Nói đến đây, âm thanh pha lẫn cảm xúc lạnh lùng cùng kiên định.

Ngọc Trang lắc đầu nói: “Giáo Hoàng là người tốt, anh ấy không bao giờ làm hại một ai cả.”

“Ai biết được chứ? Chúng tôi phải đảm bảo mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát.” Người kia lắc đầu trả lời.

“Các anh đang kiểm soát tôi phải không?” Ngọc Trang hờ hững nói.

Người kia gật đầu một cái, nhưng rồi cũng lắc đầu nói: “Thất Thánh Đại Thiên Sứ không bao giờ làm hại cô, chúng tôi tuyên thệ nó trước Mặt Trời, phản bội lời thề đồng nghĩa với cái chết, vì chỉ có lời thề mới đảm bảo quyết tâm của Thất Thánh Đại Thiên Sứ trong sứ mệnh lần này, dẹp yên tất cả những âm thanh khác.”

“Tôi chưa từng biết về lời thề đó.” Ngọc Trang lắc đầu.

“Đây là bằng chứng!” Người kia bước lên một bước, đứng bên dưới ánh sáng của Mặt Trăng, tay vạch một lọn tóc phủ đi một phần trán lên.

Ngọc Trang nhìn theo và thấy một ký hiệu hình tròn, đứng từ xa, cô vẫn cảm nhận được ký hiệu kia không phải là thứ tầm thường, có một sức mạnh thần bí gì đang ở trong đó, một khi nó bạo phát thì không ai có thể ngăn cản.

“Lời thề của Mặt Trời.” Người kia nhẹ giọng nói.

“Tôi tin tưởng anh!” Ngọc Trang nghiêm túc nhìn người kia rồi nói.

“Chúng tôi không cần cô tin tưởng, nhưng tôi thay mặt cho Thất Thánh Đại Thiên Sứ cảm ơn cô vì lời nói đó.” Người kia cười nhẹ một tiếng nói trong khi khom người.

Sinh mạng của bọn họ buộc chặt vào số mệnh của Ngọc Trang, một khi thất bại thì tất cả đều chết hết, một lời cam kết hoàn thành sứ mệnh và không có con đường quay đầu.

“Tôi quen biết anh cũng hơn một tháng, anh từng chỉ tôi nhiều về nghệ thuật chiến đấu, nhưng tôi vẫn chưa biết tên của anh.” Ngọc Trang cười hỏi.

“Tên của tôi?” Người thanh niên hỏi lại.

“Đúng thế.” Ngọc Trang gật đầu.

“Tôi tên là Belsin, Belsin Light.”

“Cứ gọi tôi là Bel đủ rồi.” Belsin cười trả lời, từ khi nhận danh hiệu Thất Thánh Đại Thiên Sứ thì ít người gọi lên cái tên thật của anh.

“Vậy thì Bel, buổi học hôm nay bắt đầu được chưa?” Ngọc Trang cười hỏi.

“Ít nhất cũng có hơn năm trăm năm rồi ấy chứ.” Belsin nhẹ nhàng nói.

“Năm trăm năm gì cơ?” Ngọc Trang không hiểu.

“Thời gian mà tên thật của tôi không được gọi, đây là lần đầu tiên trong năm trăm năm qua, có người gọi tôi là Bel.” Belsin đáp lại.

“Vậy ngày thường người ta gọi anh là gì?” Ngọc Trang tò mò hỏi.

“Ngài Đại Thiên Sứ.” Belsin cười trả lời.

“Ngài Đại Thiên Sứ?!” Ngọc Trang bật cười.

“Tên vậy cũng được mà, nghe rất có trọng lượng ấy.”

“Nhưng nghe nhiều thì hơi phiền đó.” Belsin lắc đầu nói.

“Thôi được rồi, hôm nay không có buổi học về nghệ thuật chiến đấu nữa, tôi nhìn ra cô đã hoàn toàn nắm giữ những gì tôi chỉ dạy.”

Belsin khá kinh ngạc khi Ngọc Trang thể diện trong những trận chiến, dù cô có thực lực nghiền ép nhưng Ngọc Trang chưa bao giờ làm phí phạm một chút linh lực, sức lực dư thừa nào, nghiền ép kẻ thù bằng thứ lực lượng vừa đủ, tránh lãng phí.

Ngay sau khi Belsin được triệu hồi đột ngột bởi Ngọc Trang, Belsin đã lên kế hoạch bồi dưỡng cô ta về nhiều mặt, chiến đấu là một phần.

Cách thức chỉ dạy rất đơn giản, thường thường Belsin sẽ chiến đấu với Ngọc Trang một trận, dùng thực lực bằng với Ngọc Trang, lúc đầu, Belsin nắm giữ một chuỗi chiến thắng kỷ lục lên đến hơn hai mươi trận, và trận thứ hai mươi mốt, Belsin chịu thua.

Giờ thì đã có hơn một trăm trận chiến đấu, Belsin còn dùng cả Tuyệt Quang lực, sức mạnh đặc biệt của Thất Thánh Đại Thiên Sư để chiến đấu với Ngọc Trang, giờ thì bài ngọc không còn tác dụng như xưa nữa rồi.

Nên việc bài học kia trở nên vô ích, Belsin muốn kết thúc chúng.

“Vậy trong những cảnh giới của nghệ thuật chiến đấu thì tôi đang nằm ở mức nào?” Ngọc Trang hào hứng hỏi.

Suốt một thời gian dài bị đánh bại bởi Belsin, tiềm lực nằm trong Quang Minh Thánh Thể dần dần bộc lộ rõ ràng trong trận chiến, Ngọc Trang có thể điều khiển cả tia sáng của Mặt Trời trong không gian, lấy chúng làm vũ khí chiến đấu.

Và có một cảnh giới lớn hơn thế nữa nhưng Ngọc Trang chưa bao giờ chạm phải, cảnh giới cho phép cô sở hữu nhiều sức mạnh hơn bây giờ gấp nhiều lần.

“Người xưa chia chúng thành nhiều cấp độ, lần lượt là Chiến Tâm, Chiến Ý, Chiến Hồn, Chiến Vương, Chiến Thánh, Chiến Thần.”

“Chiến Tâm cảnh cho phép cô thể hiện ra một trăm phần trăm thực lực của cô.”

“Chiến Ý cảnh cho phép cô thể hiện ra một trăm hai mươi phần trăm, từ đó tăng dần, Chiến Thần là hai trăm phần trăm.”

“Hiện giờ, cô đang ở cảnh giới Chiến Tâm.” Belsin nói với giọng đinh ninh, chắc chắn.

“Chiến Tâm à? Tôi suy đoán hơn thế nhiều.” Ngọc Trang thất vọng nói.

“Tốc độ học tập và chuyển hóa chúng thành thực lực của cô rất kinh khủng, tôi chưa bao giờ thấy một người nào có thiên phú siêu tuyệt như cô cả, thậm chí ngay cả một người mà tôi quen biết, kẻ được xưng là Đại Nhật Chi Tử vẫn không bằng cô.” Belsin cảm khái nói.

“Đại Nhật Chi Tử?” Ngọc Trang cau mày hỏi.

“Một người trong Thiên Sứ tộc, ông ấy đang là một trong những người quản lý Thiên Sứ tộc.” Belsin giải thích.

“Anh có gặp rắc rối gì khi tiết lộ thông tin đó cho tôi không?” Ngọc Trang cười hỏi.

“Tôi e rằng câu trả lời là không!” Belsin cười nhẹ nói.

“Chẳng ai lại dám tìm một trong Thất Thánh Đại Thiên Sứ để gây sự cả.”

Giọng nói đầy tự tin khiến người khác tin phục phát ra từ miệng Belsin, bên cạnh đó cũng là lời nói khẳng định sức mạnh của Thất Thánh Đại Thiên Sứ trong Thiên Sứ tộc.

“Còn anh thì sao? Cảnh giới trong nghệ thuật chiến đấu của anh là gì rồi.” Ngọc Trang hào hứng hỏi.

“Cô bé, tôi sợ nói ra thì cô bị đả kích đến mất lòng tin đó.” Belsin cười lắc đầu. Ngọc Trang chưa đến hai mươi tuổi, còn Belsin thì sinh sống qua hàng thiên niên kỷ dài dằng dặc, tính ra Ngọc Trang không thể nói chuyện một cách ngang hàng với Belsin giống thế được.

Hai chữ cô bé phát ra từ miệng Belsin rất thuận tiện, không hề gò bó gì.

“Trông tôi là người như thế sao?” Ngọc Trang phản bác.

“Thôi được rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với cô đây.” Belsin cười nhẹ nói.

“Là chuyện gì?” Ngọc Trang hỏi.

“Về sự tồn tại của Hoa Linh.” Belsin ngưng trọng nói.

“Hoa Linh, cô bé chúng tôi vừa gặp hồi trưa phải không?” Ngọc Trang hỏi cho chắc chắn.

“Đúng vậy.” Belsin gật đầu, lời nói vang lên.

“Hoa Linh là một loại Tinh Linh có nguồn gốc từ cỏ cây, gọi là Mộc Tinh Linh, một loại tồn tại cực kỳ đặc biệt và có một sức mạnh không thể đo lường.”

Nét mặt Belsin thay đổi thành nghiêm túc chứng minh những chuyện mà Belsin vừa nói có một ý nghĩa quan trọng khác.

“Hoa Linh đặc biệt ở chỗ nào? Tôi thấy em ấy rất thiện lương, không nỡ làm hại một sinh vật nhỏ nữa.” Ngọc Trang hỏi.

Ở bên cạnh Hoa Linh chưa đến một ngày, Ngọc Trang hiểu Hoa Linh có tính cách gì, đứa trẻ ngây thơ kia không biết đến giết chóc dù có sức mạnh khổng lồ.

“Ngoại từ Tinh Linh Thần Quốc ra, tất cả những Tinh Linh khác đều xuất hiện ở một môi trường cực kỳ hà khắc, ví dụ như Trái Tim Của Mặt Đất, hay những nơi tràn ngập thứ sức mạnh cổ lão gọi là Tinh Hoa Của Đất Trời.”

“Hơn nữa, phải tích lũy qua hàng nghìn năm dài thì cỏ cây mới có một cơ hội mong manh lột xác, cởi bỏ lớp vỏ cỏ cây, trở thành một Tinh Linh thật sự, không bị nhiều quy tắc gò bó, vừa sinh ra đã sở hữu sức mạnh khủng khiếp.”

“Đó là quá trình ra đời của Hoa Linh.” Belsin nghiêm giọng nói.

“Thật thần kỳ, không ngờ quá khứ của em ấy lại như thế.” Ngọc Trang cảm thán.

“Vậy là em ấy đã sống hàng nghìn năm rồi, nhưng vẫn giữ được tính cách tinh khiết như một đứa trẻ nhỏ.”

“Anh có vấn đề gì về Hoa Linh sao?” Ngọc Trang nhíu mày hỏi.

Belsin gật đầu nói tiếp: “Nơi ra đời của Hoa Linh, chính là một nơi tạo hóa khó gặp.”

“Theo tôi suy đoán, đó là Trúc Cơ Cốc, nơi đó nhất định có Tinh Hoa Của Đất Trời.”

“Nếu lấy được Tinh Hoa Của Đất Trời, cô có cơ hội đột phá cực hạn, bước vào cảnh giới Nhị Dương hoàn mỹ.”

“Quả là may mắn, tôi còn lo về cảnh giới của cô đây, ở Thiên Sứ tộc thì dễ rồi, không thiếu Tinh Hoa Của Đất Trời, nhưng ở thế giới gọi là Tu Chân Giới thì hơi rắc rối.” Belsin thở dài một hơi rồi nói.

“Trúc Cơ Cốc là mục tiêu của tôi mà.” Ngọc Trang bình tĩnh gật đầu nói.