Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 437: Phong thái nhất tuyệt của Kỷ Lãnh Hoàng




Ngôn ngữ thô tục, mặt thì vô sỉ thấp hèn, chuẩn mực của một đám tán tu chuyên đi cướp giữa đường, thường thường hay bị đuổi giết như chó nhà có tang.

Phải lẩn trốn trong rừng sâu, nhờ vào địa hình ẩn nấp khỏi sự truy tung của các tu sĩ khác.

Vừa nhìn thấy mặt chúng, Dương Khả đã phiền lòng, nét mặt lạnh lùng nói: “Khôn hồn thì cút khỏi đường của chúng ta, ta không ngại đánh gãy chân của các ngươi đâu.”

Âm thanh êm tai pha lẫn cảm xúc khó chịu và tức giận, đám tán tu chặn đường cười vang lên, một người đẹp uy hiếp bọn họ càng làm bọn họ vui vẻ, hứng thú hơn.

“Tiểu mỹ nhân, nếu ta đem bán ngươi cho Hợp Ma Tông thì được một số tiền lớn đấy.” Một tên tán tu chậc lưỡi nói, ánh mắt dò xét Dương Khả từ trên xuống dưới như đang ngắm nhìn một viên ngọc đắt tiền vậy.

“Nhưng mà, để tiểu mỹ nhân bị bọn Hợp Ma Tông chà đạp còn không bằng để huynh đệ chúng ta thưởng thức.”

“Đúng vậy, lâu lâu mới gặp loại mỹ nhân này lạc vào rừng, huynh đệ chúng ta phải biết thương tiếc, không nên bán cho lũ sắc quỷ kia.” Một người nữa gật đầu đồng ý.

Bọn chúng vừa trò chuyện vừa nhìn vào Dương Khả và Ngọc Trang một cách nóng rực, hiện rõ ra khuôn mặt dâm tà.

“Haha, đừng để hai tiểu mỹ nhân chờ đợi nữa, huynh đệ chúng ta nên mời hai mỹ nhân về nhà thôi.” Kẻ cầm đầu nói bằng giọng the thé như con dê nhỏ, mấy chục tán tu đi cùng muốn cười nhưng lại phải nín, sắc mặt đỏ tươi.

“Haha!” Dương Khả bật cười, nghe giọng nói của kẻ cầm đầu, cô không nhịn được, và cô khá khâm phục sức chịu đựng của mấy chục người kia.

Ngọc Trang cũng mỉm cười nhẹ, lộ ra sắc đẹp tuyệt trần cao quý, dường như những tia nắng từ bầu trời đang bay lượn xung quanh Ngọc Trang, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo mơ mộng.

“Haha!” Một tên tán tu không nín được nữa, hắn ôm bụng cười to, bởi vì tiếng cười của Dương Khả công kích phá vỡ sức chịu đựng của hắn.

“Haha!” Mấy chục tên còn lại cũng cười vang, cười đến chảy nước mắt.

“Khốn kiếp, các ngươi im miệng cho ta!!” Kẻ cầm đầu tức giận đến đỏ mặt, hắn dùng sức hét lớn, nhưng âm thanh của dê con cố gắng hét lớn là như thế nào?

“Haha, buồn cười quá, tại sao ngươi lại có giọng nói đặc biệt đến vậy.” Dương Khả vừa cười vừa nói.

Mấy chục tên tán tu kia vừa bị quát lớn, lòng hơi lo sợ, nhưng lại nghe tiếng cười vang dội của Dương Khả, bọn chúng vội vàng bịt miệng lại, nước mắt chảy dài.

“Con đà bà khốn kiếp!!” Kẻ cầm đầu phẫn nộ đến điên luôn rồi, hắn chỉ tay vào Dương Khả rồi gầm thét.

“Bắt lấy hai con ả này cho ta!” Kẻ cầm đầu ra lệnh.

Mấy chục tên tán tu liếc mắt nhìn nhau, mặt đỏ chót, tên cầm đầu càng nói, bọn họ càng không nhịn được, cả lũ nằm co rút trên mặt đất.

“Mẹ nó!” Kẻ cầm đầu đấm ngực dậm chân, the thé nói.

“Để bổn Chân Nhân cho ngươi biết thế nào là lễ độ.” Nét mặt hắn trở nên nghiêm túc, linh lực tràn ra khỏi cơ thể tạo nên một vòng xoáy bão tố, ầm ầm phát tán ra xung quanh, cây cối nghiêng hẳn về một bên, áp lực của cường giả Kết Đan sơ kỳ bạo phát.

Dương Khả hơi cảm thấy nặng nề, cơ thể ngưng đọng tựa như cô đang ở giữa một vũng bùn, cô mới đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, không phải là thiên tài gì, nên không có sức lực chống lại Kết Đan sơ kỳ.

Còn Ngọc Trang thì đứng một cách thoải mái, nét mặt lạnh nhạt không để áp lực của cường giả trước mặt vào đâu.

“Hừ, biết sợ rồi phải không? Bổn Chân Nhân đã muốn bắt lấy các ngươi thì các ngươi đừng hòng chạy thoát.” Kẻ cầm đầu hất cằm nói.

Một tay hắn đưa ra ngoài, linh lực dũng động tạo thành một bàn tay hư ảo khổng lồ to gần mười mét lao thẳng vào Dương Khả và Ngọc Trang, đối phó với tu sĩ yếu hơn, hắn không hề sử dụng toàn lực, mà là nghiền ép bằng linh lực.

Một bàn tay của Kết Đan sơ kỳ không phải yếu đuối gì, mấy chục tên tán tu vội vàng lùi ra sau, không dám đứng trong vòng chiến vì bọn họ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi, theo sau kẻ cầm đầu kiếm ăn.

Mắt thấy bàn tay hư ảo sắp đánh tới, Dương Khả ăn ý lùi lại một bước đứng sau Ngọc Trang, còn Ngọc Trang thì vừa định ngăn chặn bàn tay hư ảo, đột nhiên, dị biến xảy ra.

Keng!!

Âm thanh của thanh kiếm oanh minh vọng ra từ phía xa, một tia kiếm khí màu xanh lục bắn tới cắt bàn tay hư ảo thành hai nửa, kèm theo đó là một giọng nam tiêu sái.

“Cường đạo to gan, dám ức hiếp người, hôm nay các ngươi phải đền tội.”

Một người đạp không hiện ra giữa nhiều ánh mắt nghi ngờ, người thanh niên có khuôn mặt tuấn lãng, phần tiêu sái rất nổi bật, nhìn qua liền không thể nào quên được.

“Ngươi là ai?” Kẻ cầm đầu quát lớn, ánh mắt đề phòng. Tiện tay chống đỡ công kích của hắn, xem ra kẻ vừa đến có thực lực ngang, thậm chí là hơn hắn nhiều.

“Ta là Kỷ Lãnh Hoàng, người tiêu diệt đám cường đạo như các ngươi.” Kỷ Lãnh Hoàng nhàn nhạt trả lời, sau đó mới quay sang nhìn Ngọc Trang và Dương Khả.

“Hai người đừng sợ, tôi tuyệt đối không để bọn chúng làm hại hai người đâu.”

Không đợi Dương Khả hay Ngọc Trang trả lời, Kỷ Lãnh Hoàng tiến lên mấy bước, áp lực chỉ thẳng vào đám tán tu đang kinh ngạc.

“Hừ! Kỷ Lãnh Hoàng?! Chưa nghe qua bao giờ cả, anh em đâu tiêu diệt hắn.” Kẻ cầm đạo lạnh giọng chỉ tay vào Kỷ Lãnh Hoàng, mấy chục tán tu kia đều nghiêm túc hẳn, ánh mắt chứa đầy sát khí.

Hai bên giằng co với nhau vài giây, sau đó tên tán tu Kết Đan sơ kỳ xuất thủ, hắn lấy ra một thanh đao to lớn rồi chém xuống, linh lực ngưng tụ thành một tia đao khí to mười lăm mét trảm thẳng tới Kỷ Lãnh Hoàng, bọn tán tu khác cũng nhao nhao lấy pháp bảo ra rồi thúc giục tấn công.

Đứng trước hàng chục đòn công kích pháp thuật của lũ tán tu, Kỷ Lãnh Hoàng hiên ngang đứng vững, ánh mắt lạnh nhạt, nét mặt thản nhiên, một tay cầm kiếm khẽ rung lên, hàng chục tia kiếm khí màu lục xuất hiện, lóe lên ánh sáng rồi biến mất, lúc hiện ra thì chúng đã xé tan toàn bộ pháp thuật của đám tán tu.

“Mạnh vậy?” Kẻ cầm đầu thốt lên một cách kinh ngạc, nét mặt ngưng trọng.

“Tu vi của ngươi mới đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, lại chiến đấu hơn cả ta, một thiên tài như ngươi làm sao xuất hiện ở vùng này?”

“Các ngươi không cần biết nhiều, vì hôm nay các ngươi đều phải chết.” Kỷ Lãnh Hoàng lạnh nhạt trả lời, chân đạp lên mặt đất, thân hình biến thành một vệt ánh sáng màu xanh lục, lập lòe khó nắm bắt, mỗi lần xuất hiện đều có hàng chục tia kiếm khí cắn xé tới đám tán tu.

“Dùng toàn bộ thực lực đập chết hắn.” Kẻ cầm đạo nhanh chóng ra lệnh, mấy chục tên tán tu chăm chú, cả đám chiến đấu cùng một chỗ, không khí bạo liệt, hàng chục cây xanh ngã xuống đất tạo nên chấn động nhỏ.

“Lấy máu các ngươi mài dũa Thanh Huyền Kiếm Pháp của ta.” Giọng nói bình thản của Kỷ Lãnh Hoàng vang vọng ra giữa khu rừng, mấy chục tia kiếm khí xé nát vòng phòng vệ linh lực của tán tu, chém vài tên thành hai nửa, máu tươi phun trào.

Ngọc Trang và Dương Khả im lặng nhìn Kỷ Lãnh Hoàng chiến đấu hăng say, một mình chống lại cả đám tán tu, đánh cho chúng không có lực đánh trả, vài giây liền làm chủ trận chiến, ngay cả tên tán tu mạnh nhất cũng kêu khổ liên tục.

“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Trang lắc đầu, cảnh tượng máu me, cô không thích những hình ảnh chiến đấu như vậy, ngoại trừ Tà Đồ ra, Ngọc Trang chưa từng giết chết một tu sĩ nào dù cho họ có tội lỗi.

Tà Đồ thuộc loại vô nhân tính, gặp người giết người, gặp yêu giết yêu, bọn chúng chính là kẻ thù của cả thế giới.

Còn tu sĩ thì khác, Ngọc Trang chưa bao giờ có ý định sát hại con người dù có bất cứ lý do gì.

“Tại sao vậy? Tỷ tỷ không sợ người kia gặp nguy hiểm sao?” Dương Khả chần chờ, có một người ra tay giúp đỡ cô chống lại lũ cướp, dù cô không cần lắm, nhưng Dương Khả vẫn lo lắng cho an nguy của Kỷ Lãnh Hoàng.

Trúc Cơ đỉnh phong, mặc dù là thiên tài hai sao, kiếm pháp huyền ảo đạt tới Địa Cấp hạ phẩm nhưng khi chiến đấu sống chết với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ thì cũng gặp khó khăn lớn.

Ngọc Trang nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Kỷ Lãnh Hoàng đang cố làm ra vẻ mà thôi, loại kiếm pháp huyền ảo kia rất mạnh, chúng ta không cần lo lắng cho anh ta.”

“Mạng sống của Tiêu Mị quan trọng hơn.” Ngọc Trang nói ra.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Dương Khả gật đầu.

Hai người bỏ lại trận chiến ở sau lưng, âm thanh nổ tung vẫn vang vào tai của họ, họ phải tiếp tục lên đường tìm thác nước, hái Tẩy Linh Quả đem về cho Kỷ Lưu Sa, thời gian còn lại rất ít, nên họ không muốn phí phạm một giây phút nào nữa.

“Hai người đẹp đi rồi?” Kỷ Lãnh Hoàng liếc mắt về phía vị trí cũ, nơi Ngọc Trang và Dương Khả vừa mới đứng, giọng cười khổ.

“Thôi, không chơi với các ngươi nữa.” Kỷ Lãnh Hoàng đột nhiên thu tay, đứng yên một chỗ.

“Em gái ngươi!!” Kẻ cầm đầu hét dài, hơn mười tán tu chết thảm, tổn thất thảm trọng khiến hắn đau lòng, dù sao cũng là huynh đệ mấy năm trời, không có tình nghĩa mới là lạ.

Những ngày tháng cùng nhau làm việc xấu, dắt tay nhau rượt chém người vô tội, rong ruổi đuổi theo các mỹ nữ vẫn tồn đọng trong ký ức của tên tán tu mạnh nhất.

“Huynh đệ, các ngươi chết không vô ích, chúng ta sẽ trả thù cho các ngươi.”

“Anh em, giết hắn đi!!” Kẻ cầm đầu chỉ tay vào Kỷ Lãnh Hoàng.

“Á!” Đột nhiên, giọng hét the thé phát ra khỏi miệng của hắn.

Vì Kỷ Lãnh Hoàng vừa bóp nát một lá phù chú, một luồng ba động khủng bố xuất hiện, chỉ thấy một con linh dương hai sừng to hơn hai mươi mét đứng trên mặt đất, nó dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào đám tán tu, một chân đạp xuống, lấy tốc độ cực nhanh, hai sừng húc ra ngoài, từng tên tán tu phun máu tươi chết ngay tại chỗ.

“Thanh Dương Phù, một đòn tấn công toàn lực của sư phụ vẫn uy lực như xưa.” Kỷ Lãnh Hoàng cười nhẹ một tiếng, tay phất lên cao thu lấy toàn bộ túi trữ vật của đám tán tu, rồi chọn vật phẩm có ích để vào túi riêng.

“Hây, đáng tiếc hai người đẹp kia không nhìn ra phong thái của mình.” Kỷ Lãnh Hoàng tiếc nuối, âm thanh khổ sở.

“Được rồi, mình phải khai sáng cho họ, để họ thấy một Kỷ Lãnh Hoàng lạnh lùng, bá tuyệt mới được.” Kỷ Lãnh Hoàng nắm chặt đôi tay, giọng nói quyết tâm, tiếp theo, Kỷ Lãnh Hoàng truy đuổi vết của Ngọc Trang và Dương Khả, biến mất tại rừng sâu.

Và hiển nhiên, Kỷ Lãnh Hoàng không quên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu thật cao, chân đạp phi kiếm, linh lực phủ quanh cơ thể, tạo nên một ấn tượng khó phai cho người khác.