Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 405: Hắc Viên tộc tranh tài




Hắc Viên tộc có tổng cộng hơn một trăm ngàn tộc nhân, dòng chính chiếm khoảng năm mươi ngàn, ba mươi tộc chi thứ chiếm năm mươi ngàn, vì vậy số cường giả của dòng chính nhiều hơn dòng thứ là cái chắc.

Tiểu Hắc dẫn theo Hắc Đình, cùng mười tộc nhân đến khu vực sinh sống của dòng chính, tiếng cười rộn rã vang ra từ một khu trại làm từ gỗ cây Linh Mộc, có đến hàng chục ngàn Hắc Viên bận bịu làm các công việc ở trong, đôi khi có vài đoàn Hắc Viên tới, liền có một Hắc Viên đón tiếp, thái độ chào đón nồng nhiệt, giống như người ở thành thị muốn khoe khoang với người tới từ miền quê hẻo lánh.

“Xin chào Hắc Tinh Tộc Trưởng, mời theo tôi đi lối này.” Một Hắc Viên tiến tới gần bắt chuyện với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc không tỏa ra khí thế gì, chỉ là hơi thở đạt tới Nhị Dương hậu kỳ, che dấu một ít tu vi để tránh người khác dòm ngó, ở vài tháng qua, đa số thời gian Tiểu Hắc sống chung với tu sĩ, học nhiều cách ứng phó của tu sĩ, nên cách nói chuyện, thái độ thay đổi rất nhiều.

Ba mươi tộc chi thứ, trong đó có mười tộc cường đại nhất, có nhiều tộc nhân nhất, cường giả đứng đầu đều đạt tới Kết Đan sơ kỳ, dòng chính chào đón họ với cách thức tốt hơn Tiểu Hắc nhiều, ít nhất họ còn được một bô lão cao tuổi đón tiếp còn Tiểu Hắc thì là một Hắc Viên trẻ tuổi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

“Được.” Tiểu Hắc gật đầu.

“Tôi tên là Hắc Bàn.” Hắc Bàn cười nói, hắn dẫn đường trong khi chỉ tay ra xung quanh giới thiệu cho Tiểu Hắc những Hắc Viên trong dòng chính.

“Bọn họ có rất nhiều cường giả Tam Dương sơ kỳ.” Tiểu Hắc gật đầu, nội tâm thì ao ước một ngày nào đó bộ tộc của mình cũng có thể đạt tới tình trạng đấy.

Còn cường giả Nhị Dương thì nhiều vô số kể, cứ vài bước lại gặp một người, lúc này, Tiểu Hắc biết tại sao dòng chính lại độc chiếm vùng đất màu mỡ nhất rồi, có số lượng cường giả nhiều đến áp đảo, chẳng một bộ tộc nào dám khiêu khích họ cả.

“Nồng độ linh khí nhiều hơn Không Vũ quốc mười lần.” Tiểu Hắc âm thầm đánh giá, hít sâu vài hơi tận hưởng bầu không khí tràn ngập linh khí, tu vi do Nhị Dương viên mãn rục rịch, hình như nó đang tăng lên thì phải.

“Thật không hổ là Linh Mạch trung cấp.” Tiểu Hắc cảm thán một tiếng.

“Hắc Tinh Tộc Trưởng, có cái gì trong cái lồng đó vậy?” Hắc Bàn hiếu kỳ nhìn vào cái lồng sắt do Tiểu Hắc mang đến.

Tiểu Hắc cười nhạt một tiếng nói: “Một vài kẻ dám khiêu khích ta, nên bị ta bắt giữ, một hồi nữa ta sẽ xử lý chúng.”

“Vậy à, nếu không phiền thì ngày hãy để cái lồng đó ở đây.” Hắc Bàn gật đầu, hắn không hỏi nhiều làm gì, đã là một Tộc Trưởng tất làm việc biết phân nặng nhẹ.

“Được thôi.” Tiểu Hắc gật đầu nhìn vào khoảng trống do Hắc Bàn chỉ, có một vài hung thú cảnh giới Nhị Dương trung kỳ nằm sấp ở đó, chúng là tọa kỵ của một số Tộc Trưởng khác.

“Hắc Đinh đặt cái lồng ở đây đi.” Tiểu Hắc nói với Hắc Đinh.

“Vâng.” Hắc Đinh gật đầu, kéo theo cái lồng đặt ở gần bọn hung thú, khi chúng ngửi thấy mùi nguy hiểm từ Tiểu Hắc, bọn chúng liền cụp đầu xuống, nằm im lặng, ngoan ngoãn như chú cừu non.

Ba tên Hắc Viên bị nhốt trong lồng rất yên tĩnh, vì chân tay chúng bị khóa chặt, miệng còn có một miếng dán, có kêu cũng vô ích mà thôi, âm thanh có ra khỏi miệng được đâu?

“Ồ, đó là Liệt Sơn Hổ tộc?” Tiểu Hắc híp mắt nhìn vài kẻ lạ mắt.

“Bọn họ vừa tới đây, Hắc Phen bô lão tự thân tiếp đón họ.” Hắc Bàn nói khẽ.

“Theo ta biết, bọn chúng thường xuyên khiêu khích ở biên giới của Hắc Viên tộc mà? Tại sao chúng lại tới đây nhỉ?” Tiểu Hắc nhíu mày hỏi, Tiểu Hắc rất nhạy cảm với mấy kẻ luôn lăm le xâm chiếm lãnh thổ của bộ tộc.

“Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là họ được Hắc Phen mời đi.” Hắc Bàn bình tĩnh trả lời, lòng hơi khó chịu, bọn Liệt Sơn Hổ tộc từng giết rất nhiều tộc nhân, khi thấy Hắc Phen ra tiếp đón thì Hắc Bàn không còn một chút thiện cảm gì với Hắc Phen.

“Có bao nhiêu Tộc Trưởng tới đây rồi?” Tiểu Hắc hỏi tiếp, bỏ chuyện của Liệt Sơn Hổ tộc sang một bên.

“Là hai mươi tám Tộc Trưởng.” Hắc Bàn nhẹ giọng trả lời.

“Đó là dãy nhà dành cho các tộc nghỉ ngơi, Hắc Tinh Tộc Trưởng cứ ở đó chờ đợi, cuộc so tài rất nhanh thì bắt đầu.” Hắc Bàn chỉ tay vào một dãy nhà lớn, xây dựng theo phong cách thô cuồng đúng chuẩn của Hắc Viên tộc.

“Được rồi, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.” Tiểu Hắc gật đầu, tiện tay đưa cho Hắc Bàn vài trăm linh thạch hạ phẩm.

“Cảm ơn Hắc Tinh Tộc Trưởng.” Hắc Bàn vui vẻ nhận lấy rồi chạy đi mất.



“Tộc Trưởng đại nhân, tên tội đồ Hắc Tinh vừa tới đây, chúng ta động thủ luôn không?” Một Hắc Viên đứng trong một căn phòng, cúi đầu nói với Hắc Ni.

Hắc Ni lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Không cần vội vàng, ta còn có một số việc cần phải giải quyết.”

“Vâng.” Tên Hắc Viên kia cúi đầu, sau đó rời khỏi căn phòng.

Hắc Ni nhìn xuyên qua khung cửa sổ, ánh mắt có điều suy nghĩ: “Hắc Phen, ngươi đã không áp chế được dã tâm nữa rồi sao?”

“Liệt Sơn Hổ tộc, Thiết Thạch Nghĩ tộc, Thủy Linh Xà tộc, các ngươi không được mời tới đây!”

“Tộc Trưởng, chúng ta phải làm sao?” Có mười ba Hắc Viên có tuổi đời già dặn đang ngồi xung quanh, bọn họ nhìn vào Hắc Ni.

“Nếu bọn chúng đã muốn cắn Hắc Viên tộc ta một ngụm, vậy thì hãy để xem răng của chúng có cứng đến mức đó hay không!” Hắc Ni chậm rãi nói ra, ánh mắt hung hăng đầy sát khí, mười ba bô lão cũng nắm chặt đôi tay, lạnh lùng nhìn bên ngoài, mỗi một người đều tản mát ra hơi thở của Kết Đan sơ kỳ.

“Các Tộc Trưởng đều đã tới đủ, bắt đầu cuộc so tài dành cho thế hệ trẻ thôi.” Hắc Ni phất tay một cái, ra lệnh, rồi sau đó Hắc Ni đứng lên bước ra ngoài căn phòng, các bô lão cũng đi theo.

“Hắc Ni Tộc Trưởng!” Hắc Phen thấy đoàn của Hắc Ni vừa bước ra, hắn vội vàng chạy tới chào hỏi.

“Hắc Phen, bắt đầu cuộc so tài đi, ta nghĩ rằng bọn nhỏ không chờ đợi được thêm một giây nào nữa đâu.” Hắc Ni gật đầu, giọng nói nhàn nhạt.

“Vâng, tôi đi chuẩn bị ngay.” Hắc Phen đáp lại, hắn quản lý các việc vặt trong tộc, địa vị khá cao, còn các bô lão ở sau lưng Hắc Ni thì ở ẩn, một lòng tu luyện vì để bảo vệ Hắc Viên tộc mà thôi.



“Hoan nghênh các bằng hữu từ xa tới đây để xem thịnh hội của Hắc Viên tộc ta.” Hắc Ni đứng trên một cái đài cao, ông nhìn xung quanh một vòng, giọng nói to rõ ràng.

"Sau khi thịnh hội kết thúc, Hắc Viên tộc sẽ tặng một phần quà cho các vị, đó là một danh ngạch đi vào Linh Mạch trung cấp." Hắc Ni bình tĩnh nói, các chủng tộc đến đây, bỏ ra nhiều thời gian cũng vì một vị trí trong Linh Mạch trung cấp, nhờ thế các quan hệ giữa Hắc Viên tộc và các tộc khác trở nên tốt hơn nhiều.

Cả khán đài cùng sân đấu được làm từ Linh Mộc cấp ba, sân đấu bị hạn chế trong khoảng một trăm mét vuông, Hắc Viên tộc chủ yếu rèn luyện thân thể, không coi trọng linh lực lắm, vì thân thể sẽ mạnh hơn linh lực khi ở trạng thái cuồng nộ, một thiên phú của Hắc Viên tộc.

Dẫn tới việc thiết kế sân đấu cũng khác so với tu sĩ, sân đấu nhỏ hẹp, càng lộ ra sự tàn khốc cùng cứng rắn của Hắc Viên tộc.

“Ta là Hắc Ni, một Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc, nhận được nhiều coi trọng của ba mươi Tộc Trưởng khác tiến hành tổ chức các cuộc so tài cho thế hệ trẻ, thúc đẩy tinh thần tu luyện của bọn nhỏ, để Hắc Viên tộc càng ngày càng lớn mạnh hơn.” Hắc Ni nhàn nhạt nói ra.

Sau khi tiếng nói vừa kết thúc, các Hắc Viên trẻ tuổi lập tức reo hò, nét mặt hưng phấn nhìn chầm chầm vào Hắc Ni, cường giả số một của Hắc Viên tộc, một Tộc Trưởng mà bất cứ Hắc Viên nào cũng phải tôn sùng và lấy làm mục tiêu phấn đấu.

“Hắc Ni!” Thiết Tuy ngồi trên khán đài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Hắc Ni, che dấu đi một tia sát khí ẩn rất sâu trong hai con ngươi.

“Mười năm, hôm nay, ngươi phải chết!” Thiết Tuy lạnh giọng nói.

“Bình tĩnh nào, xem lũ khỉ đen nhảy nhót một hồi cũng vui đấy chứ.” Hổ Kinh Tuyên ngồi ở gần Thiết Tuy, hắn cười lạnh nói, ánh mắt nhìn xuống các Hắc Viên đang reo hò như đang nhìn lũ vô tri, ngu ngốc, không biết cái chết sắp giáng lâm.

“Thiết Tuy, Hổ Kinh Tuyên, hai người có chắc chắn không?” Hắn Phen ở đằng xa, lòng thấp thỏm lo âu, hắn truyền âm cho hai người kia.

“Yên tâm đi Hắc Phen, chúng ta sẽ giúp ngươi đoạt được chức vụ Tộc Trưởng.” Thiết Tuy bình tĩnh trả lời.

“Vậy thì tốt, tôi sẽ thực hiện ước hẹn của chúng ta.” Hắc Phen thở dài một hơi.

“Sáu phần mười tài nguyên trong kho của Hắc Viên tộc, nhớ kỹ, không được thiếu một phân nào.” Hổ Kinh Tuyên cười nhạt nói.

“Tôi sẽ trả đủ.” Hắc Phen gật đầu nói, ánh mắt nhìn sang Hắc Ni, liếm môi một cái.

“Trận chiến chỉ dành cho thế hệ trẻ, cảnh giới từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ trung kỳ, tuổi đời không quá bốn mươi.”

“Đầu tiên, xin mời các Tộc Trưởng tiến lên bốc lấy thứ tự, sau đó sẽ chiến đấu theo cặp, số một chiến với số hai, số ba chiến với số bốn cho tới khi hết số.” Hắc Ni bình tĩnh nói.

Tiểu Hắc nghe thế, hắn đứng lên đi theo mấy chục Tộc Trưởng bắt số từ một tên Hắc Viên ở dòng chính.

“Số hai mươi tám à?” Tiểu Hắc nhe răng nói.

“Hắc Đinh, nhận lấy số đi này.” Tiểu Hắc tiện tay quăng khúc gỗ ghi số thứ tự cho Hắc Đinh.

“Tôi sẽ chiến đấu?” Hắc Đinh nghi ngờ hỏi.

“Tất nhiên, cố lên thiếu niên, ta coi trọng cậu.” Tiểu Hắc học theo Thanh Vũ vỗ vai Hắc Đinh, giọng nói ân cần.

“Vâng, tôi sẽ làm hết sức mình.” Hắc Đinh kiên định nói, bỗng nhiên cậu cảm thấy một áp lực lớn lao và vĩ đại nào đó đặt trên vai cậu, giành lấy vinh quang cho cả bộ tộc, máu của Hắc Đinh bắt đầu nóng lên, nhiệt huyết tuổi trẻ dâng lên cao.

“Trận chiến đầu tiên bắt đầu.” Hắc Phen thay thế vị trí của Hắc Ni, ông ta làm người dẫn dắt cuộc so tài. Lập tức, có tiếng reo hò vang lên, hai tên Hắc Viên bước lên sân đấu, cảnh giới bằng nhau, Trúc Cơ sơ kỳ.

Sau tiếng còi báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu, cả hai lao đầu vào chiến đấu ác liệt, mỗi quyền, mỗi cước đều dùng hết sức mạnh, tiếng xé gió dồn dập, không khí ầm ầm bạo tạc, tạo nên những cảnh tượng máu me thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

“Hắc Vinh và Hắc Đông à, cả hai cũng khá đấy, nhưng so với các chiến binh của bộ tộc ta thì thua xa.” Tiểu Hắc nhẹ giọng đánh giá, âm thanh vang lên rơi vào tai của vài Tộc Trưởng ngồi gần đó, khiến họ nhìn sang với ánh mắt bất mãn.

“Ha, ngươi mạnh miệng quá nha, không sợ cắn lưỡi chết tươi à.” Một Tộc Trưởng lên tiếng, theo như âm thanh dịu nhẹ, rõ ràng thuộc về phái nữ.

“Hắc Diên Sương?” Tiểu Hắc bình tĩnh nhìn sang, một cái chớp mắt, hai con ngươi màu vàng kỳ dị xuất hiện cảm xúc khác thường, thoáng qua rồi biến mất.