Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 396: Thánh Viên Thông Linh Quyền




Thánh Viên nhìn thấy chiến ý bốc lên từ Tiểu Hắc, nó liền dùng hai tay đập vào ngực làm phát ra âm thanh trầm trọng, miệng thì gào thét, âm thanh vang dội lên tận chín tầng trời, một lớp cát vàng bị xốc lên bởi luồng âm thanh.

“Áp lực quá kinh khủng!” Tiểu Hắc ngưng trọng, toàn bộ cơ thể căng cứng và chuẩn bị bộc phát hết sức mạnh bất cứ lúc nào. Kẻ địch của Tiểu Hắc là một Thánh Viên hàng thật, dù cảnh giới bằng với Tiểu Hắc, nhưng tên kia lại tạo cho Tiểu Hắc một lực áp bách không kém gì Tam Dương hậu kỳ.

“Hắc Viên cuồng bạo.” Tiểu Hắc gầm lên, hắn cũng đứng thẳng người rồi đấm ngực, tiếng hét gầm gừ không yếu kém hơn Thánh Viên một chút nào.

“Giết!” Thánh Viên gào thét một tiếng thật dài, thân thể biến thành một vệt sáng màu trắng xông tới gần Tiểu Hắc, một quyền đấm ra, không khí nổ tung, đất đá bay lên bầu trời.

Tiểu Hắc không thèm tránh né, một quyền đập tới, dùng hết sức lực của bản thân, cộng thêm các kỹ năng Thánh Kỵ Sĩ, sức chiến đấu tăng gấp bốn lần.

Ầm!

Hai nắm đấm đâm vào nhau, không khí phát ra tiếng nổ trầm thấp, Tiểu Hắc bị đẩy lùi, cơ thể bay ngược ra sau, Thánh Viên bình tĩnh đến lạnh lùng, một chân Thánh VIên đạp vào mặt đất, tấn công tới Tiểu Hắc.

Ầm!

Lại thêm một quyền chạm vào nhau, Tiểu Hắc không có chiếm được một chút ưu thế, hắn liên tục bị đẩy lùi, máu tươi tràn ra khóe miệng, lồng ngực đau khổ chập chùng, tay chân căng cứng.

Ầm!

“Oa!” Tiểu Hắc phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt biến thành màu đỏ ngầu vì ảnh hưởng bởi trạng thái cuồng nộ, một thiên phú thần thông của Hắc Viên tộc, sức chiến đấu tăng lên hai lần, cảm giác đau đớn biến mất, chỉ còn lại bản tính hoang dại vốn có của Hắc Viên tộc.

“GAA!” Tiểu Hắc hét to một tiếng, một chân đá ra ngoài, làm không khí phát ra tiếng chói tai.

Thánh Viên không sợ hãi, một quyền đánh tới, sức mạnh từ bàn tay áp đảo Tiểu Hắc làm cho Tiểu Hắc bay lên bầu trời, Thánh Viên nhảy lên cao đuổi theo Tiểu Hắc, một quyền giáng xuống trúng vào ngực Tiểu Hắc.

Oành!

Tiểu Hắc rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy dài toàn bộ thân thể, trông rất thảm hại, chiến đấu chưa tới ba phút, Tiểu Hắc đã gần thất bại triệt để, Thánh Viên chẳng thèm sử dụng một thần thông nào, hắn chỉ lạnh nhạt đánh ra từng quyền, từng cước bằng cơ thể mạnh mẽ kia, Tiểu Hắc chống đỡ trong đau đớn.

Tiểu Hắc gượng người đứng lên, một chân đạp xuống đất, nghĩ lại từng cảnh tượng hắn nhìn thấy trong các giọt máu, các ký ức truyền thừa của Thánh Viên tộc. Đôi tay nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, ánh mắt Tiểu Hắc sáng rực nhìn Thánh Viên.

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!”

Tiểu Hắc quát lớn, dòng máu trong cơ thể tỏa ra từng sức mạnh độc nhất vô nhị của Thánh Viên tộc, tràn ra khắp toàn thân Tiểu Hắc, nắm đấm Tiểu Hắc lóe lên ánh sáng màu đỏ kim, tỏa ra từng tia khí tức cuồng bạo, khát máu.

Thánh Viên tộc nổi tiếng là cuồng chiến!

Một trận chiến sẽ không kết thúc nếu không có người ngã xuống!

Thánh Viên tộc, duy chiến mà sinh!

“Giết!” Tiểu Hắc gầm lên, một quyền đánh ra ngoài, ánh sáng màu đỏ kim trên nắm đấm phát ra sức mạnh khủng bố, không khí vặn vẹo.

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Thánh Viên chậm rãi nói, một quyền đánh ra ngoài, ánh sáng màu hoàng kim xuất hiện trên nắm đấm, sức mạnh kinh người.

Ầm!

Hai quyền chạm vào nhau, đất đá bên dưới chân Tiểu Hắc vỡ tan tành, một lớp cát dày bị cuốn lên cao rồi rơi xuống như một trận mưa cát, Tiểu Hắc với ánh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi so sức mạnh với Thánh Viên.

“Chưa đủ!” Ánh mắt Thánh Viên lóe lên, môi nở nụ cười khinh thường, bỗng nhiên hắn thực hiện một động tác hết sức đẹp đẽ, một chân đá ra ngoài, Tiểu Hắc không tránh được, bàn chân đầy uy lực trúng vào ngực Tiểu Hắc.

“OA!” Tiểu Hắc ôm ngực lùi mấy chục bước, Thánh Viên tấn công tới, quyền ảnh gào thét, mỗi quyền đều có sức mạnh kinh hồn, đủ để giết chết cường giả Tam Dương sơ kỳ trong nháy mắt.

“GAAAA!” Khuôn mặt Tiểu Hắc bắt đầu trở nên dữ tợn, hắn sử dụng toàn bộ cơ thể làm vũ khí, chống trả lại Thánh Viên.

Một bóng đen, một bóng trắng chiến đấu giữa hoang mạc cát vàng, ngọn gió mạnh thổi đầy trời, cơn gió tạo thành cuồng phong gào thét, bão cát quét ngang, hai người chiến đấu, quên cả thời gian, Tiểu Hắc luôn là người chịu thiệt thòi, nhưng chiến ý vẫn như cũ và còn đang dâng lên cao.

“Thánh Viên tộc, sinh ra để chiến đấu!” Tiểu Hắc gầm gừ, tinh thần rơi vào trạng thái giữa tỉnh và mê, Tiểu Hắc cảm nhận được trận chiến khốc liệt với Thánh Viên, nhưng cũng mơ hồ, dường như có một ý chí nào đó xuất hiện làm cho ý thức Tiểu Hắc mơ hồ đi, lớp lông màu đen thay đổi thành màu trắng theo thời gian, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu vàng sắc lạnh.

Thời gian trôi qua, ngày rồi lại đêm, giữa hoang mạc, hai bóng đen và trắng giao nhau liên tục không ngừng nghỉ, có một điều kỳ lạ là bóng đen dù bị thương nặng, nhưng vẫn không ngã gục, còn bóng trắng thì lạnh nhạt, tấn công dữ dội chẳng có một chút mệt mỏi nào.

Thoáng chốc, chín mươi chín ngày trôi qua, Tiểu Hắc bước ra khỏi trạng thái mờ ảo kia, bây giờ, Tiểu Hắc khác hẳn so với ngày đầu, lớp lông màu trắng uy vũ, đôi mắt bức người có nét hoang dại, không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.

Có tới sáu phần mười dòng máu Thánh Viên trong người Tiểu Hắc, hắn đã thuế biến, cởi bỏ cái cũ, thay bằng cái mới ưu việt hơn, Thánh Viên tộc đang mở cửa chào đón hắn, giống như Thánh Viên đã nói, chỉ có chiến binh mạnh mẽ mới được Thánh Viên tộc tán đồng.

Sự tán đồng tăng cao theo trận chiến, một trăm ngày cứ thế trôi qua, giữa màn đêm tối, ánh mắt của Tiểu Hắc sáng rực nhìn vào Thánh Viên, toàn thân Tiểu Hắc có đầy lực lượng, trận chiến với Thánh Viên trước mặt không còn quá khó khăn nữa rồi.

Thánh Viên Thông Linh Quyền trong tay Tiểu Hắc ngày càng thuần thục, tia sáng màu đỏ kim chuyển thành màu hoàng kim rực rỡ, sức mạnh khủng khiếp, mỗi quyền, mỗi cước mạnh hơn cả đòn tấn công toàn lực của tu sĩ Tam Dương hậu kỳ.

“GAA!” Tiểu Hắc nhào tới, đánh lui Thánh Viên. Lần đầu tiên, Thánh Viên bị đánh bay lên trời cao, cơ thể ngã một cái ầm xuống mặt đất.

Tiểu Hắc thở hồng hộc, dù cơ thể có nhiều năng lượng nhưng tinh thần thì mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi, một trăm ngày đêm chiến đấu giữa tỉnh và mê, một trạng thái rất kỳ diệu.

Thánh Viên chống thân thể bằng một tay, hắn đứng lên và ở yên một chỗ, hình như hắn không có ý định tấn công Tiểu Hắc, kéo dài trận chiến nữa.

“Kẻ ngoại lai, ngươi đã được Thánh Viên tộc tán đồng, tuy nhiên, ngươi chỉ được chấp nhận mang theo sáu phần mười huyết mạch của Thánh Viên tộc, nếu muốn tiến cao hơn thì phải trải ra nhiều khảo nghiệm.” Thánh Viên mở miệng nói.

“Phù!” Tiểu Hắc thở ra một hơi, thật may rằng cuộc khảo nghiệm của Thánh Viên đã kết thúc, trận chiến mà còn tiếp tục nữa thì Tiểu Hắc thất bại vì tinh thần sụp đổ.

“Cảm ơn tiền bối.” Tiểu Hắc hơi cúi đầu, biểu hiện tôn kính.

“Đừng vội vui mừng, với trình độ rác rươi như ngươi ở hiện tại, tuyệt nhiên không thể vượt qua bất kỳ khảo nghiệm nào nữa.” Thánh Viên nhàn nhạt nói.

Tiểu Hắc há miệng muốn phản bác trở lại thì nhìn thấy Thánh Viên khoát tay nói ra: “Ta nói ngươi rác rưởi là có lý do, Thánh Viên Thông Linh Quyền trong tay ngươi chẳng khác gì một đống phân!”

“Không tin?” Thánh Viên trêu tức nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc bị chửi rủa một trận, còn bị so sánh với thứ đồ vật ô uế, lòng hơi tức giận.

Tiểu Hắc gật đầu một cái mạnh, không tin tưởng Thánh Viên.

“Nhìn ta đây, Thánh Viên Thông Linh Quyền, từng quyền đều có linh!” Thánh Viên cười lớn một tiếng, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh giá, khí thế thay đổi một trăm tám mươi độ, hơi thở chứa đầy chiến ý, sự cuồng bạo, hoang dã, kiệt ngao bất tuần cùng cuồng chiến ngưng tụ trên một thân thể nhỏ bé nhưng phảng phất Thánh Viên trở thành một tồn tại đứng trên mọi vật.

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Thánh Viên lạnh nhạt nói, âm thanh vang dội khắp đất trời, một quyền đánh về phía trước, nhắm thẳng vào một ngọn ở đằng xa.

Tiểu Hắc nhìn thấy một quyền kia không có một chút gì đặc biệt, nhưng khi chiêu thức vừa kết thúc, thiên địa tĩnh lặng, một bóng mờ bỗng nhiên xuất hiện trùng điệp vào Thánh Viên, bóng mờ to lớn đến không cách nào hình dung, đúng như hai câu nói, đầu đội trời, chân đạp đất, khí thế bá đạo, sức mạnh kinh khủng tràn ngập không gian tạo ra cảm giác đè nén.

Vù!

Tiểu Hắc cảm thấy bản thân khi đứng trước hư ảnh Thánh Viên kia, giống như một con kiến hôi ngước nhìn ngọn núi đâm vào các tầng mây, bóng mờ chỉ lóe lên rồi biến mất, lực lượng kỳ dị tràn ra ngoài, ngọn núi ở xa bỗng nhiên biến khỏi tầm mắt của hắn.

“Cái này!!” Tiểu Hắc ngã người ra sau, hai tay chống đất, nét mặt kinh hoàng, ngọn núi bị một quyền kia đánh thành tro bụi, dù khoảng cách cực kỳ xa.

“Nhớ kỹ, Thánh Viên Thông Linh Quyền, mỗi quyền đều có linh, một quyền oanh thiên, một quyền chống địa, hai quyền chiến cả đất trời!” Thánh Viên bình tĩnh nói trong khi nhìn vào Tiểu Hắc, ánh mắt lạnh nhạt, thân thể mờ dần cho đến khi biến mất khỏi hoang mạc.

“Cảm ơn tiền bối đã dạy dỗ.” Tiểu Hắc đứng lên, hắn khom người nói với giọng kính trọng và cảm ơn. Trong chớp mắt vào lúc hư ảnh khổng lồ hiện lên, Tiểu Hắc cảm thấy dòng máu trong người hắn chuyển động nhanh hơn, hắn liền có thêm một số thông tin, hư ảnh kia chính là ý chí của Thánh Viên tộc!

Ý chí kia được các chủng tộc gọi là Linh! Kẻ nào nắm giữ Linh, tất trở thành tồn tại siêu nhiên, làm chủ một chủng tộc!

“Mình không có cách nào để so sánh.” Tiểu Hắc cười khổ, bây giờ hắn đồng ý với Thánh Viên rồi.

Thánh Viên Thông Linh Quyền trong tay Tiểu Hắc quá yếu đuối.

“Mình phải tập luyện!” Tiểu Hắc phấn chấn nói, hắn biết thế giới hoang mạc này kéo dài khoảng ba mươi ngày nữa, Tiểu Hắc muốn nhân cơ hội để luyện tập, không gian ở đây thích hợp với Thánh Viên tộc, tốc độ lĩnh ngộ Linh tăng cao.

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Tiểu Hắc hét dài.

Cọc cạch!

Cục đá nhỏ ở gần lăn sang một bên rồi… nằm yên một chỗ.

Bịch! Có tiếng con khỉ đen nào đó nằm dài trên mặt đất, mặt mũi thở hổn hển.