Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 383: Nhân Tà Quỷ đáng sợ




Nhân Tà Quỷ hấp thụ các ấn quyết, toàn bộ cơ thể rung động mạnh và điên cuồng cao lớn hơn, thoáng chốc nó đã cao đến tận sáu mươi mét, thân thể cũng ngưng đọng hơn nhiều, bắt mắt nhất là cái đầu quỷ ở giữa trông rất đáng sợ, còn hai cái đầu ở bên cạnh vẫn ở trạng thái hư ảo.

Hàng chục Tà Đồ cảnh giới Kết Đan kỳ mất hết sức lực, bọn chúng rơi lên mặt đất, cơ thể run rẩy kịch liệt, miệng mở lớn ra y như muốn nói điều gì, tuy nhiên chúng rất yếu đuối, tu vi mất sạch.

“Giết hết bọn chúng!” Trần Liễu nhìn thấy cảnh đó, hắn phất tay lên rồi nói với giọng bình tĩnh.

Chúng không còn là mối nguy hiểm với Giáo Đình nữa thì sao? Tội lỗi chúng gây ra rất nặng nề, chỉ có cái chết mới xóa bỏ được tội lỗi ấy.

“Được.” Không Tinh gật đầu, ông thở mạnh vì vì mệt mỏi, toàn thân rã rời, ông nhanh chóng tiêu diệt mấy tên Tà Đồ bên dưới, trong khi đó từng tu sĩ Giáo Đình cũng ra tay.

Mỗi người nhận được một triệu điểm cống hiến khi giết một tên Tà Đồ Tam Dương sơ kỳ, một khoảng tài phú rất lớn.

“Còn bọn chúng thì sao?” Trần Minh Nguyệt nhìn vào đám Tà Đồ Trúc Cơ kỳ, bọn chúng đang bàng hoàng, ánh mắt mê mang chẳng biết nên làm gì nữa.

“Chúng ta phải giải quyết chúng nhanh rồi hội họp với Nguyễn Vu.” Lâm Phong nhàn nhạt nói ra.

Mọi người đều gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến của Lâm Phong. Bọn họ lập tức xuất thủ, linh lực sôi trào bao phủ lên bầu trời, từng tên Tà Đồ Trúc Cơ kỳ bị đánh thành bụi phấn, ngọn lửa hư vô ẩn hiện thiêu đốt chúng thành tinh hoa linh lực.

Đám người Không Tinh, Lâm Phong chẳng hề có ý định thu hoạch số tinh hoa linh lực kia, họ để lại cho các cường giả Nhị Dương kỳ của Giáo Đình lấy, đó là phần thưởng rất xứng đáng dành cho họ.

Nguyễn Vu với sắc mặt âm trầm nhìn Nhân Tà Quỷ đang đứng cách đó không xa, nó mất vài phút để hoàn thành hấp thụ năng lượng từ ấn ký. Nguyễn Vu thừa dịp đó tấn công Nhân Tà Quỷ, tuy nhiên, Nguyễn Vu chỉ tạo ra từng vết thương nhẹ trên người Nhân Tà Quỷ, nó chỉ mất vài giây ngắn ngủi để hồi phục hoàn toàn.

Vì vậy Nguyễn Vu từ bỏ ý định chém giết Nhân Tà Quỷ, chuyển sang đứng quan sát nhằm tìm kiếm yếu điểm của Nhân Tà Quỷ và nghĩ ra kế sách đối phó nó.

“Tuyệt vọng chưa?” Đoàn Minh Hồ cười dữ tợn, hắn đang đứng bên bả vai Nhân Tà Quỷ và ngắm nhìn xuống thế giới như một tồn tại siêu việt tất cả. Cảm giác có đầy sức mạnh làm Đoàn Minh Hải phấn khích và tham lam, lúc này thì Nhân Tà Quỷ thuộc quyền điều khiển của hắn.

Hắn chỉ cần tiêu diệt Nguyễn Vu, chiếm lấy Quang Minh Thánh Điện, từ nay con đường đi về phía trước sẽ dễ dàng và thuận lợi hơn rất nhiều.

“Hành động của ngươi là vô ích mà thôi, hôm nay người chắc chắn phải chết!” Đoàn Minh Hồ nói với khuôn mặt vặn vẹo.

“Nguyễn Vu.” Không Tinh, Trần Liễu, Lâm Phong bay tới từ xa, họ đi đến gần Nguyễn Vu rồi nhìn về phía Nhân Tà Quỷ.

“Thật khủng khiếp, đó là cường giả Tứ Dương kỳ sao?” Không Tinh hít một hơi khí lạnh rồi lẩm bẩm.

“Quả nhiên thực lực của nó rất mạnh.” Trần Liệu ngưng trọng nói, ánh mắt dò xét toàn thân con quái vật khổng lồ.

“Chỉ sợ rằng chúng ta không thể chống lại nó.” Lâm Phong nghiêm giọng nói.

“Dù chúng ta không chống lại nó nhưng chúng ta vẫn phải làm!” Nguyễn Vu kiên định nói, âm thanh dạt dào chiến ý.

“Chúng tôi luôn sẵn sàng ra trận sát cánh bên đại tướng quân!” Nguyễn An, Nguyễn Kỳ chỉ huy một ngàn binh sĩ khom người nói, khuôn mặt bình tĩnh không một chút sợ sệt nào.

“Tốt lắm.” Nguyễn Vu nhẹ nhàng gật đầu một cái. Có được một đội quân trung thành đến như vậy thì ông còn muốn gì nữa? Đó là một trong những thành tựu mà Nguyễn Vu cảm thấy kiêu ngạo.

“Hôm nay, chỉ có một trận chiến đến cùng!” Trần Minh Nguyệt nói với tư thế oai hùng không thua kém gì đấng mày râu, hai cây loan đao lấp lánh ánh sáng kim loại sắc bén.

“Được, hôm nay chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng!” Trần Liễu cười to nói. Tiếng cười tiêu sái vang vọng khắp đất trời, mỗi một người đứng bên cạnh Trần Liễu đều bừng bừng chiến ý, bất cứ khi nào đối đầu với kẻ địch cực mạnh thì vẫn ở đầu chiến tuyến!

Thân là một người của Quang Minh Giáo Đình, gánh lấy trách nhiệm nặng nề, dù cho kết quả có ra sao đi chăng nữa, là cái chết trong nơi tối tăm không ánh sáng mặt trời, hoặc là vinh quang đứng trên hàng trăm ngàn ánh mắt tôn sùng, họ sẵn sàng chấp nhận tất cả và không có một lời kêu ca nào!

“Rống!!” Nhân Tà Quỷ hoàn thành quá trình hấp thụ, nó đứng trên mặt đất, tà khí bao phủ toàn bộ cơ thể khiến nó trông y hệt một sinh vật khủng bố bước ra từ địa ngục, một chân nó bước ra trước, tiếng rống vang dội làm các đám mây trắng vỡ tan tành, mặt đất ầm ầm rung động, cảnh tượng hỗn loạn hết sức kinh người.

“Các ngươi nói xong chưa?” Đoàn Minh Hồ lạnh lẽo nhìn các cường giả của Giáo Đình.

“Nói xong rồi thì chết hết đi!” Đoàn Minh Hồ rống to một tiếng, cùng lúc đó, Nhân Tà Quỷ nhìn chằm chằm xuống, bàn tay to lớn đến không cách nào hình dung bỗng nhiên xòe ra năm ngón rồi vỗ về phía Nguyễn Vu.

Tà khí như thể biến thành một đám mây mù đen bao phủ cả đất trời, khiến toàn bộ thế giới rơi vào sự tĩnh lặng của chết chóc, Nhân Tà Quỷ phảng phất như một sứ giả thu gặt sinh mệnh cho mọi sự sống.

“Trảm Thần Tứ Thức, Trảm Linh!” Nguyễn Vu ra tay, một búa bổ xuống từ trên cao, bóng mờ hiện ra sau lưng ông, một búa khổng lồ bổ xuống như thể chia cắt cả không gian, sát khí như thủy triều ập ra ngoài.

“Siêu Cấp Phong Nhận!” Lâm Phong điều khiển cơn gió tạo thành một cơn lốc xoáy gào thét đâm thẳng vào bàn tay khổng lồ của Nhân Tà Quỷ.

“Minh Nguyệt Kính!”

“Vô Tận Nhân Sinh!”

“Quan Tài Băng, Đông Vạn Vật!”

“Phù Trận, Thập Phù Hóa Nhất Kích!”

“Bách Thánh Trảm!”

“Ngũ Hành Thánh Thuật!”

Tất cả cường giả Giáo Đình đều sử dụng đòn tấn công mạnh nhất họ có được để chống trả Nhân Tà Quỷ.

Giây lát sau, hãi sức mạnh hủy diệt đâm ầm vào nhau rồi nổ tung thành một hình cây nấm rực lửa, một luồng sóng khí cực mạnh cuốn ra bên ngoài, lật lên một tầng đất dày, xé nát từng vật ở gần, ngay cả đám người Nguyễn Vu cũng bị ảnh hưởng, họ sử dụng linh lực để bảo vệ bản thân.

“Ngăn chặn rồi sao?” Liễu Sơ Tinh nhỏ giọng nói, cô tập trung vào vụ nổ để nhìn thấy kết quả.

“Phải ngăn chặn được nó.” Nguyệt Linh cũng cầu nguyện.

Vù vù! Đột nhiên, một âm thanh xé gió chói tai vang lên, kéo theo đó là một bóng mờ khủng bố bao phủ toàn bộ mọi người vào trong, bàn tay của Nhân Tà Quỷ xé tan tất cả pháp thuật và đánh tới Nguyễn Vu.

“Không ổn, mau mau phòng thủ!” Lâm Phong quát lớn. Mọi người liền sử dụng hết tất cả linh lực bảo vệ mình.

Ầm! Bàn tay che trời mạnh mẽ va chạm vào từng vòng phòng hộ của họ và đẩy họ ra xa, một số người bay ngược vào Quang Minh Thánh Điện, mỗi người đều bị thương nặng, nhất là các cường giả Nhị Dương kỳ đứng quan sát ở xa cũng bị vạ lây, họ phun máu tươi rồi rơi vào mặt đất.

“Quá khủng khiếp, Nhân Tà Quỷ của Tà Đồ.” Một vài người nhìn về phía Nhân Tà Quỷ, con ngươi co rụt lại vì sợ hãi.

“Haha!” Đoàn Minh Hồ cười như điên dại.

Nhân Tà Quỷ thấy một bàn tay của mình còn chưa tiêu diệt mấy con ruồi khó chịu ở dưới, nó rống lên một tiếng mạnh bạo, một nắm đấm khổng lồ lại giáng xuống, nếu trúng đòn tấn công này thì mọi người sẽ chết hết.

“Trảm Thần Tứ Thức, Trảm Ý!” Nguyễn Vu cố gắng đứng lên, vốn dĩ ông không định sử dụng thức thứ ba của Trảm Thần Tứ Thức, nhưng đến thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, Nguyễn Vu bất chấp tất cả, một ngụm máu tươi phun lên Trảm Thần Phủ, nó liền tỏa ra ánh sáng màu đỏ chiếu rọi lên không trung.

Trảm Thần Tứ Thức bao gồm: Trảm Thân, Trảm Linh, Trảm Ý, thức cuối cùng là Trảm Tà Thần!

Người từng bị Tà Thần mê hoặc mất hết lý trí đến độ nhém chút làm ra những hành động vô nhân tính, cho nên khi tỉnh ngộ ra thì Nguyễn Vu chuyển hận thù sang Tà Thần! Thần thông Trảm Thần Tứ Thức cũng vì đó mà xuất hiện.

Trảm Thần, chính là Trảm Tà Thần!

Sát khí cuồn cuộn ở trên bầu trời, một bóng người thân cao mấy chục mét, tay cầm một cây Chiến Phủ khủng bố rồi bổ xuống từ trên cao, chiến phủ tỏa ra một luồng sức mạnh hủy diệt đụng vào Nhân Tà Quỷ.

Cùng lúc đó, Nguyễn Thanh kích hoạt đại trận của Quang Minh Thánh Điện, Thánh Long Tru Thần trận!

Quang Minh Thánh Điện liền tỏa ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ thế giới, một con rồng to khoảng một trăm mét hiện ra giữa bầu trời, nó rống lên một tiếng, uy áp khủng bố phóng ra toàn bộ, một trảo to lớn giáng xuống nhắm thẳng vào Nhân Tà Quỷ.

“Đó là cái gì?” Một số người bên trong Thánh Điện nhìn thấy cảnh tượng lạ, hai mắt liền mở to ra.

“Đại trận bảo vệ Quang Minh Thánh Điện sao?” Tinh Du lẩm bẩm, đôi mắt ngây dại mất thần, hắn không ngờ Giáo Đình có nhiều thủ đoạn, nhiều cường giả đến thế. Họ dư sức trở thành một thế lực cấp hai ở Tu Chân Giới!

“Hi vọng họ chiến thắng con quỷ kia, nếu không thì chúng ta cũng phải chôn cùng.” Kim Văn Tuấn cầu nguyện, cả người hắn run rẩy, đứng trước một tồn tại như Nhân Tà Quỷ, Kim Văn Tuấn y hệt một con dê béo.

“Các ngài phải chiến thắng, tôi còn muốn tiếp, tôi hứa rằng sẽ không vụng trộm lấy linh dược đi bán nữa đâu.” Vương Tinh với cơ thể hơi mập mạp, hắn nuốt một ngụm nước bọt, đôi tay chấp lại, ánh mắt khẩn cầu.

Ầm!

Trong vô số ánh mắt hi vọng của mọi người, ba sức mạnh lớn lao đâm vào nhau rồi bạo phát từng cơn chấn động, sóng khí quét ngang ra ngoài, từng người ở gần bị đẩy lùi. Ánh sáng của Quang Minh Thánh Điện cũng chập chờn vài cái mới yên tĩnh.

Nguyễn Vu phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể vô lực, ông rơi xuống mặt đất trong Quang Minh Thánh Điện, còn Thánh Long thì vỡ vụn thành từng khúc biến lại thành các tia sáng nhập vào màng sáng.

Dù bị tổn thương nặng nề, nhưng một lần nữa, Nhân Tà Quỷ bị ngăn chặn ở ngoài.

“Hahaha, làm tốt lắm, các ngươi làm rất tốt.” Giọng cười chói tai của Đoàn Minh Hồ vang vào tai mọi người.

“Bây giờ thì các ngươi lấy gì để chống lại ta đây?”

“Nhân Tà Quỷ, giết sạch bọn chúng đi!” Đoàn Minh Hồ hung hăng nói lớn. Hai mắt Nhân Tà Quỷ lóe lên ánh sáng màu đen, nó hơi cúi đầu xuống đưa cặp sừng đáng sợ ra, từng tia lôi điện màu đen nhấp nháy trên đó rồi phóng ra bên ngoài ngưng tụ thành một móng vuốt lôi điện to hơn một trăm mét, nó vỗ xuống Thánh Điện.

“Một con quỷ mà thôi cũng đòi diệt Giáo Đình ta?” Ngay tại thời điểm nguy cấp, một giọng nói bình tĩnh vô định vang ra.