Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 347: Đuổi bắt




Khả năng quan sát của Rory rất mạnh, vì ông là cường giả Tam Dương sơ kỳ, nên tốc độ hay bóng đen kia có hòa nhập vào đêm tối thì Rory vẫn nhìn thấy chính xác vị trí của nó dưới ánh trăng nhạt.

Mắt Rory ánh lên mãnh liệt ngay khi bóng mờ gần tới chỗ của ông, lập tức, ông dùng cây đao khá to chém xuống, thẳng tấp tới bóng mờ đen.

Xẹt!

Âm thanh xé vỡ vọng ra, bóng mờ bị cây đao chém làm đôi rồi biến mất, khi xuất hiện thì nó hội tụ lại với nhau tạo thành một người thanh niên, cậu ta đang có khuôn mặt đau đớn, ánh mắt khó tin nhìn về phía Rory.

“Hừ!” Rory hừ lạnh, ông chuẩn bị tấn công tiếp, ở con đường tối lại có một người xông thẳng vào mình, tất nhiên ông sẽ xem người đó là kẻ thù, ông từng gặp nhiều trường hợp bị đánh lén như vậy và đủ biết mình phải làm gì.

“Ngươi là ai?” Rory lạnh giọng hỏi.

“Tại sao ngươi lại đánh ta?” Cậu thanh niên nhăn nhó, dù cậu có năng lực tiến hóa biến thành bóng mờ nhưng cậu vẫn nhận sát thương từ các đòn vật lý, nếu không cậu đã vô địch thiên hạ, không sợ ai cả rồi.

“Mờ mờ, ám ám, ngươi đang cầm sắp giấy tờ gì trên tay?” Rory tiếp tục hỏi, người thanh niên kia không hề trả lời ông thì cậu ta có âm mưu gì đó, người chính trực ai lại chạy với tốc độ cao trong bóng đêm và rãi mấy tờ giấy xuống đất chứ.

Rory liếc nhìn tờ giấy rơi vãi dưới chân ông, và ông chỉ mất không đến ba giây để đọc tất cả thông tin trên đó.

“Ta là một trong những thành viên của Quân Đoàn Gaia, bây giờ ta yêu cầu ngươi phải theo ta về để khai báo về thông tin trên tờ giấy mà ngươi cầm.” Rory lạnh lùng nói.

“Khốn kiếp.” Người thanh niên mắng một câu, rõ ràng cậu quá xui xẻo, nhớ hôm qua cậu dùng năng lực tiến hóa đột nhập vào nhà kho của Quân Đoàn Gaia nhân lúc bọn họ phải đi truy bắt kẻ xâm nhập, nào ngờ nhà kho có trận pháp cùng với vài người bảo vệ, cậu không thể đột nhập vào.

Và hôm nay, cậu quyết định cứu giúp những người trên ngọn núi Vivian khỏi tay của ác ma, tuy nhiên cậu không thể lộ diện trước Giáo Đình hay Quân Đoàn Gaia được vì cậu muốn che dấu năng lực tiến hóa của mình.

Vì vậy cậu chọn cách rãi các tờ rơi do cậu tự tay viết ra để mọi người đọc chúng, mỗi người sẽ chờ mong Giáo Đình làm gì tiếp theo, sức ép của dư luận đè nặng tới, tất nhiên Giáo Đình và Quân Đoàn Gaia phải xuất chinh đi cứu giúp mọi người ở núi Vivian.

Kế hoạch quá hoàn mĩ, nào ngờ cậu lại gặp ông chú ở con đường tối tăm, mà lại ông chú này rất mạnh, còn là người của Quân Đoàn Gaia, xui xẻo không gì kể hết.

“Ta không có thời gian chơi với ngươi, tạm biệt.” Cậu thanh niên nói ra, sau đó cậu lại biến thành một vệt bóng mờ rồi biến mất.

“Đứng lại!!” Rory liền đuổi theo, ông ta đạp mạnh vào mặt đất để nhảy lên các mái nhà, rồi dùng mắt tìm vị trí của bóng mờ, từng căn nhà vụt qua Rory, ông truy đuổi không bỏ.

“Tên này rảnh rỗi không có gì làm à?” Người thanh niên mắng thầm, và hành động của Rory tạo nên sự chú ý của mọi người xung quanh, họ nhìn thấy Rory đang đuổi theo một xấp giấy, chúng rơi xuống mặt đất trên đường đi.

“Trời ạ, tại sao lại có lũ cướp vô nhân tính đến tột cùng như thế?” Có người nhặt lấy tờ giấy, sau khi đọc xong, người kia liền hét lên khiến mọi người ở gần cũng tò mò.

“Chúng ta phải cứu người ở ngọn núi Vivian và diệt trừ lũ cướp ác ma.” Một cậu thanh niên với cái đầu nóng máu hùng hổ nói ra.

“Mơ tưởng, bọn cướp có đến hai trăm tên, một mình cậu chưa đủ cho chúng xỉa răng.” Người đứng cạnh cười nhạo.

“Không phải chúng ta có Giáo Đình và Quân Đoàn Gaia sao? Mau đi báo tin này cho họ để họ diệt trừ lũ cướp.” Một người hô to, cả đám đông bừng tỉnh, bọn họ liền đi tới gặp những người có chức vụ trong Quân Đoàn Gaia và Giáo Đình để báo cáo.

Nhưng bọn họ quá trễ so với Anne và Eira, thông tin về kẻ lạ mặt và ngọn núi Vivian đã truyền vào tai của Mặc Hàn cùng ba Quân Đoàn Trưởng.

“Thế nào, xác định được người rải mấy tờ giấy này ở đâu chưa.” Mặc Hàn đứng trên một nóc nhà, sau lưng ông là ba Quân Đoàn Trưởng.

Rinka lắc đầu nói: “Hắn có năng lực tiến hóa, rất khó để tìm đến hắn.”

“Chúng tôi đã lục soát toàn bộ Thập Linh Hỏa thành nhưng vẫn chưa tìm được.” Richard bổ sung.

“Tên khốn này dám nhiễu loạn Thập Linh Hỏa thành, chúng ta phải trừng trị hắn dù mục đích của hắn là tốt hay xấu đi chăng nữa.” Dieter cọ sát hai nắm đấm lại với nhau, ngọn lửa bay múa trên thân thể khiến cái lạnh xung quanh tiêu tan, nhiệt độ ấm hơn nhiều.

“Ồ!” Mặc Hàn đột nhiên khẽ hô.

“Tôi đã biết kẻ lạ mặt ở đâu rồi.” Mặc Hàn cười nhạt nói, ông đang dùng thần thức kiểm tra toàn bộ Thập Linh Hỏa thành, và chỉ tập trung vào nơi nào khả khi, ông thấy được có một đám đông khá hỗn loạn vì có một người lao nhanh đuổi theo mấy tờ giấy.

Ba Quân Đoàn Trưởng cũng sử dụng thần thức và nhìn thấy tất cả hình ảnh giống như Mặc Hàn.

“Đó là Green Rory, ông ta vừa mới gia nhập Quân Đoàn Gaia không lâu.” Rinka cười nói.

“Không tệ.” Mặc Hàn gật đầu.

“Ông ta đang truy đuổi kẻ lạ mặt, nhưng sao ông ta lại tìm thấy hắn nhỉ?” Richard khó hiểu.

“Thôi được rồi, chúng ta nên đi bắt hắn thôi.” Dieter hào hứng nói, cậu ta liền nhảy lên không trung rồi hóa thành một vệt lửa chói sáng lao thẳng tới chỗ Rory, người đi dạo bên dưới lập tức kinh hô.

“Đó là Quân Đoàn Trưởng Dieter.”

“Sức mạnh quá khủng khiếp.”

“Quân Đoàn Trưởng đang có chuyện gì vậy nhỉ?”

Mặc Hàn cười nói: “Chúng ta cũng đi thôi, gặp mặt người thanh niên thú vị này nào.”

Ba người đứng trên nóc của tòa liền nhảy lên không trung, bay thẳng tới vị trí của Rory.

“Đừng có đuổi theo tôi nữa, ông già không có việc gì làm sao?” Người thanh niên cười méo mó nói dù cậu đang ở trạng thái bóng đen, ấy vậy mà Rory vẫn biết cậu ta đang tức giận và bất lực.

“Đứng lại mau, cậu đã vi phạm nhiều luật lệ, gây ra náo loạn không cần thiết, tôi cần phải bắt cậu để xử lý theo luật.” Rory bình tĩnh trả lời, cho dù ông không tham gia tuần tra nhưng ông vẫn phải học tập các luật lệ cộng đồng trong Thập Linh Hỏa thành để có thể bắt giữ các tội phạm một cách công bằng, chính trực, vài ngày nữa là ông có thể đi tuần rồi.

“AAAAA.” Người thanh niên vò đầu bức tai nói, tốc độ của cậu chưa đủ để bỏ Rory lại phía sau, ông ta có tất cả sức mạnh, thể lực, tốc độ của người tiến hóa cấp ba, còn cậu chỉ mới cấp hai mà thôi.

“Tôi van ông đấy, dừng lại đi, tôi chỉ muốn giúp đỡ người bị nạn thôi mà.” Cậu thanh niên chuyển sang giọng van nài, khuôn mặt gần như sắp khóc rồi, cậu ta cảm thấy nhiều ánh mắt thích thú đang nhìn mình chơi rượt đuổi với Rory.

“Haha, chú ý chơi rượt bắt hả, cho con chơi với.” Một đứa trẻ lao khỏi tòa nhà, nó lơ lửng giữa không trung rồi bay theo Rory, mặt của Rory liền đen lại, may cho ông ta là tốc độ của đứa nhóc rất chậm, nếu không ông phải cõng tội danh bắt cóc, dụ dỗ trẻ em mất.

“Thật xin lỗi, tôi phải làm tròn trách nhiệm của mình.” Rory thẳng thừng từ chối, bây giờ, Thập Linh Hỏa thành có thừa sự an toàn, yên bình cùng trật tự trị an rất tốt, Rory không muốn nó rối loạn giống như căn cứ mà ông từng ở.

“Hừ! Nằm xuống cho ta!”

Trong lúc hai người đang chạy vòng vòng Thập Linh Hỏa thành, một người thanh niên giống như Hỏa Thần xuất hiện, cậu ta có khuôn mặt âm trầm, con ngươi lạnh lùng trái ngược với cái nóng xung quanh cậu ấy, và cậu ta đấm ra một quyền, linh lực sôi trào biến thành ngọn lửa cháy bỏng ầm ầm đâm tới trước bóng đen.

“Nguy hiểm!!” Bóng đen lập tức chuyển hướng, nhưng nhìn lại, Dieter đã đấm ra hơn mấy chục quyền và phong tỏa toàn bộ con đường có thể đi của bóng đen.

“Ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không ngươi phải nhận lấy đau khổ.” Dieter đứng trên không trung, cậu ta nhìn từ trên cao xuống, ngọn lửa bùng cháy trên cơ thể luôn sẵn sàng tấn công xuống dưới, thiêu đốt mọi vật.

“Quân Đoàn Trưởng Dieter.” Bóng đen thét lên một tiếng kinh hãi.

“Đó là Quân Đoàn Trưởng Dieter.” Rory cũng giật mình, ông từng nhìn thấy Dieter và không những thế, ông còn chứng kiến Dieter quét sạch lũ Venger không khác gì giết lũ sâu kiến bằng ngọn lửa hủy diệt.

“Dù cho mình có trạng thái tốt nhất cũng không thể chống lại Dieter trong một phút.” Rory nghiêm túc nói thầm.

Giữa muôn vàn tia lửa cháy rực, bóng đen vẫn đứng im lặng và đang tìm con đường chạy trốn, ngay lúc bóng đen định xông về một phía thì một giọng nói từ tốn vang lên.

“Đủ rồi, ngươi không thể chạy được đâu.” Mặc Hàn xuất hiện trên không trung, ánh mắt hiếu kỳ nhìn bóng đen, người có năng lực tiến hóa thì chính là thiên tài, Giáo Đình đang cần những thiên tài, Mặc Hàn liền có suy nghĩ về bóng đen này.

Chưa dừng lại ở đó, Rinka và Richard cũng hiện thân, bốn người tỏa ra áp lực khổng lồ đè nặng lên vùng trung tâm của ngọn lửa, bóng đen phải chịu tất cả chúng một cách trực tiếp, vì vậy bóng đen rất khó để di chuyển một bước.

“Tôi đầu hàng!!” Bóng đen phát ra âm thanh của cậu con trai trẻ tuổi, và bóng đen ngưng tụ lại thành một người thanh niên.

“Nhị Dương hậu kỳ.” Mặc Hàn nhìn xuống, ông ta chầm chậm nói.

“Được rồi, hãy theo ta và đừng làm những chuyện ngu xuẩn.” Mặc Hàn phất tay một cái, đám cháy bao quanh người thanh niên liền bị dập tắt.

“Đi thôi.” Rinka nhẹ giọng nói.

“Hừ!’ Dieter thì hừ lạnh, cậu còn tưởng rằng kẻ lạ mặt sẽ có sức mạnh đủ để cậu chiến một trận đây, nào ngờ chỉ là yếu gà Nhị Dương hậu kỳ, chẳng chịu được một kích của cậu nữa nói gì đến đánh nhau chứ?

Richard vẫn ở lại, ông nhìn thấy Mặc Hàn, Dieter và Rinka đã dẫn bóng đen về phía khu trung tâm của Thập Linh Hỏa thành, sau đó ông tiến lại gần Rory đang đứng yên ở một nơi.

“Rory, ông làm tốt lắm, chúng tôi ghi nhận công lao của ông.” Richard cười nói.

“Đó là nhiệm vụ của tôi.” Rory bình tĩnh nói, đứng trước một Quân Đoàn Trưởng có nụ cười hiền hậu, ông không cảm thấy áp lực gì, nhưng có một thứ gì đó đang trói chặt ông lại và khiến ông phải thấp hơn Richard một bậc, đó là cấp bậc trong Quân Đoàn Gaia.

Lúc này, người đứng trước mặt ông là Quân Đoàn Trưởng, và Rory chỉ là một thành viên dự bị.

“Tôi rất chờ mong biểu hiện của ông ở tương lai đấy.” Richard mỉm cười nói.

“Thôi nhé, tôi còn có việc phải xử lý, gặp ông sau.”

“Chào ngài.” Rory nói ra.

Sau khi Richard đi khỏi, có vài chục người nhanh chóng chạy đến bắt chuyện với Richard, họ là những thành viên trong đội dự bị do Slay chỉ huy, họ cũng chạy tới đây vì nơi này rất hỗn loạn và ồn ào, dễ dàng trở thành tâm điểm của Thập Linh Hỏa thành.

“Rory, tôi không ngờ ông lại bắt được tội phạm đấy.” Slay ngạc nhiên nói.

“Tôi may mắn thôi, nếu không có Quân Đoàn Trưởng xuất hiện thì tên tội phạm đã trốn mất rồi.” Rory nói bằng giọng khiêm nhường.

“Dù sao thì ông cũng đã lập công lao và làm cho đội chúng ta nở mày nở mặt với các đội khác.” Slay khích lệ.

“Đúng vậy, nhưng tại sao ông lại ở đây vậy, tôi nhớ rằng ông không cần phải đi tuần tra mà.” Eira bỗng nhiên hỏi.

“Ha ha, cái này là do trùng hợp.”

“Tôi đang đi mua một số vật dụng thì bắt gặp tên tội phạm và mọi người đã nhìn thấy tất cả những gì xảy ra rồi đó.” Rory cười khổ nói, ông chẳng ngờ được ông lại làm việc dù đang trong thời gian nghỉ phép.

“Tên tội phạm có tốc độ rất nhanh, ông có thể đuổi theo hắn chứng tỏ ông không phải là người bình thường.” Anne bình đạm nói.

“Tôi xin lỗi vì dấu mọi người, tôi là người tiến hóa cấp ba sơ kỳ, mọi người gọi nó là Tam Dương sơ kỳ.” Rory lên tiếng giải thích.

Cả đám trố mắt kinh ngạc, biểu tình trên khuôn mặt đầy sững sờ, người đàn ông có ấn tượng vào lần đầu tiên gặp mặt không khác gì tên ăn mày lại có sức mạnh Tam Dương sơ kỳ, cũng phải thôi, chỉ có sức mạnh ở cấp bậc đó mới đủ khả năng đuổi theo tên tội phạm.

“Ông làm tốt lắm, Rory.” Slay mỉm cười nói.

“Các bạn cũng đã vất vả rồi.” Rory nói ra.

“Thôi nhé, chúng tôi phải đi làm việc tiếp đây.” Slay phất tay nói, cả đám mới nhớ ra họ còn công việc tuần tra cho đến giữa đêm.

“Chúc các bạn có một buổi tối tốt lành.” Rory vẫy tay chào mọi người.

“Ông cũng vậy, Rory.” Eira thân thiện nói, ấn tượng của cô đối với Rory tốt hơn nhiều, mọi việc đều là khởi đầu cho một đội dự bị đầy năng lượng và tận tâm với công việc, sự gắn kết của các thành viên dần chặt lại và họ sẽ làm nên nhiều thứ không tưởng.

“Mình đang háo hức đến ngày làm việc chung với họ sao?” Rory đặt tay lên ngực mình và lầm bẩm. Hình ảnh bốn người quyền lực nhất đứng lạnh lùng đứng trên không trung, họ chẳng hề sử dụng một chút sức mạnh gì, nhưng khi đó, chân Rory run rẩy, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn, và ông chẳng thể nào nghĩ ra cách để sống sót nếu như kẻ thù của họ là ông.

“Bây giờ, họ là đồng minh của mình.” Rory thở dài một hơi rồi nói, rồi một ngày nào đó, các thành viên trong đội dự bị cũng đạt sức mạnh đến ngưỡng khủng bố kia, Rory cũng tự tin rằng ông làm được.

“Liệu đến khi đó, mình có thể cứu lấy Paul không nhỉ?” Một câu hỏi lóe lên trong đầu Rory và ông tự an ủi mình bằng câu trả lời đầy kiên định.

“Nhất định có thể!”

“Haha, con bắt được chú rồi!!” Rory nghe được một giọng nói non nớt mà ông có ấn tượng sâu đậm, kẹ kiếp, thằng nhóc con bị Rory bỏ lại rất xa đã đuổi tới nơi, mặt Rory đen lại, ông nhanh chóng bỏ chạy để tránh mang tội danh xấu.

“Ngay cả một đứa trẻ còn biết bay, mình thật thất bại.” Rory cười khổ trong khi chạy trốn.