Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 323: Cảm xúc trôi nổi




“Sao vậy, ông Richard, có chuyện gì à?!” Rinka nhìn thấy Richard đang đứng trên một tòa nhà đã đổ sập, tòa nhà có ba tầng, bây giờ thì toàn bộ khu nhà đã trở thành một đống gạch vụn.

Richard có một tầm quan sát khá rộng khi đứng trên đó, ông nhìn thấy các thành viên của Quân Đoàn Gaia đang chia ra thành nhiều nhóm nhỏ rồi bắt đầu thiết lập phòng tuyến, một số người thì lục soát căn cứ tìm những Venger chưa chết và kết liễu chúng, Richard không phải nhìn họ làm việc bận rộn.

Ông đang nhìn những cái xác không còn nguyên vẹn và những bãi máu tươi chưa khô, bên cạnh chúng là những phần thi thể bị cắn xé đang trộn lẫn với đống xác của lũ Venger, dưới ánh mắt sáng rực do Quân Đoàn Gaia sử dụng, tất cả hình ảnh rơi vào trong mắt Richard tạo nên một cảnh tượng thê lương, đổ nát và buồn thảm không sao tả xiết.

“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ rằng chúng ta thật may mắn mà thôi.” Richard lắc đầu nói nhỏ trong khi Rinka đi đến gần và nhìn thấy hình ảnh như ông.

“Lúc đầu, chúng ta cũng đã gần giống như họ, hoang tàn, chết chóc, nó rất gần rồi, ngay khi chúng ta tuyệt vọng vì lũ bọ ngựa.” Richard nói tiếp, ánh mắt ông như đang nhớ về một tháng trước, trận chiến tàn khốc với lũ bọ ngựa vẫn còn mới mẻ.

“Đúng vậy, tôi nghe nói rằng hơn hai ngàn người đã chết đi, đây là lỗi của chúng ta vì không đến kịp lúc.” Rinka gật đầu nói.

“May mắn rằng Giáo Hoàng đã sửa đi một phần lỗi này, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.” Richard gật đầu nói.

“Không thể cứ có người chết là tự mình nhận lấy trách nhiệm được, chúng ta không có làm gì sai, là do lũ Venger bỗng nhiên tăng tốc.” Dieter đi đến rồi nói bằng giọng lạnh nhạt.

“Tôi vừa nói chuyện với Mặc lão xong, ông ta nói rằng con Venger kia có một năng lực về linh hồn và có một kẻ đã dẫn chúng tới đây.”

“Một Venger có năng lực tiến hóa và một người lại có thể dẫn dụ bọn Venger?” Rinka ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, tên kia rất mạnh, hắn có thể chạy thoát khỏi tay của Mặc lão.” Dieter gật đầu, nghiêm giọng nói.

“Xem ra thời đại bây giờ hỗn loạn vượt xa những gì tôi nghĩ, chúng ta cần phải luyện tập khắc khổ hơn nữa.” Richard lo lắng nói.

“Đúng vậy, vì quê hương và Quân Đoàn Gaia, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ.” Dieter bùng lên ngọn lửa nóng bỏng để thể hiện quyết tâm của mình.

“Một người tiến hóa có thể chạy thoát khỏi Mặc lão.” Rinka lẩm bẩm, ánh mắt cô ngóng trông về phương xa và thở dài, các vì sao đang soi sáng lên cuộc đời huy hoàng của chúng, các điểm sáng rơi xuống và phủ lên khuôn mặt Rinka một vầng sáng màu trắng bạc, chúng kết hợp với mái tóc khiến cô trở nên nổi bật như một ngọn đèn không bao giờ tắt giữa bóng đêm, nó soi sáng lên cảnh vật xung quanh và cũng soi sáng cả chính mình.

Vì cuộc đời của cô đang tỏa sáng! Một cuộc đời đầy chông gai và thử thách chỉ vừa mới bắt đầu.

“Chúng ta đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta đã bắt đầu rồi.” Rinka nhảy xuống tòa nhà rồi đi về một hướng, cô nghe thấy vài tiếng động khá lớn ở đằng kia, Rinka sử dụng thần thức và biết rõ tất cả mọi việc, lũ quái vật và Venger lang thang đánh hơi thấy mùi máu tươi và tới đây.

“Tôi đang muốn khởi động một chút đây.” Richard cười nói trong khi giãn gân cốt bằng cách ngã người ra sau.

“Nhiệm vụ này sẽ rất tẻ nhạt nếu không có những màn chiến đấu như vậy.” Dieter liếm môi nói.



Tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng cầu cứu, cảm xúc bi thương, cảm xúc đau đớn, tuyệt vọng, khổ sở, và giận dữ, tất cả chúng đang hiển hiện khắp xung quanh Thanh Vũ khi hắn nhắm mắt lại, chúng như những nốt nhạc hỗn loạn đang muốn xé nát đôi tai, xé nát linh hồn của Thanh Vũ.

“Đây là những cảm xúc của người đã chết.” Thanh Vũ hiểu chúng là thứ gì, hắn từng cảm nhận rất nhiều cảm xúc như vậy di chuyển trên một con đường đổ nát hay khi đến Thập Linh Hỏa thành, những người chết không cam lòng, chấp niệm của họ lưu tồn vĩnh viễn ở thế giới này như chúng đang chứng minh sự tồn tại của họ và gửi gắm một thứ gì đó của họ đến thế giới này.

“Đây là đau đớn.” Thanh Vũ nhìn thấy một thứ cảm xúc đau đớn vừa chạm vào làn da của hắn, nhưng hắn chỉ cảm thấy chứ không cảm nhận được sự đau đớn gì cả. Chúng là những thứ sóng vô hình trôi nổi trong không khí và bị giới hạn bởi một không gian nhất đi.

“Đây là tuyệt vọng.”

“Đây là bi thương.”

“Đây là giận dữ.”

Thanh Vũ lẩm bẩm mỗi khi những cảm xúc đó chạm vào da thịt của hắn, hắn chỉ nhìn thấy bằng tâm linh chứ không thể nhìn thấy chúng bằng đôi mắt được.

“Chúng thật đặc biệt.” Thanh Vũ nói nhỏ, chỉ những người nào tu luyện công pháp của Giáo Đình thì mới cảm nhận được chúng, nhưng Thanh Vũ hiểu ra một điều, hắn cảm thấy mình có thể vứt bỏ khả năng cảm nhận này.

“Có thể là con người sẽ chọn con đường của họ khi tu luyện công pháp này, người bình thường sẽ vứt bỏ khả năng đó, và những thành viên của Giáo Đình phải chấp nhận khả năng cảm nhận này để rèn luyện tâm linh, rèn luyện sự bền bỉ và quyết tâm của họ.” Thanh Vũ nói nhỏ.

Giáo Đình có hai bộ phận, một là những người không muốn gia nhập Giáo Đình, tuy nhiên vì chức vụ của họ là Tín Sứ vì vậy họ có tư cách để tu luyện công pháp của Giáo Đình, bộ phận thứ hai là những thành viên chính thức, họ sẽ có cấp bậc cao hơn Tín Sứ, vì khi không gia nhập Giáo Đình thì cấp bậc cũng họ chỉ ở Tín Sứ là cùng.

Có một vật phẩm được dùng để phân biệt hai bộ phận kia, Thanh Vũ nghĩ đến một vật mà Hệ Giống đưa cho hắn.

“Thánh Thư, một cuốn sách đặc biệt có thể chia sẽ khí vận, một cuốn sách ghi lại tất cả tên của những thành viên gia nhập Giáo Đình và thành tích của họ, nó cũng có thể ghi lại cấp bậc, chức vụ của họ trong Giáo Đình, chỉ khi nào Thanh Vũ đặt nền móng cho Giáo Đình là đúc Thánh Thổ thì mới có thể sử dụng Thánh Thư, khi đó khí vận sẽ được ngưng tụ vào Thánh Thứ, các thành viên có tên trong đó sẽ nhận được khí vận.” Thanh Vũ đọc thầm những thông tin mà Hệ Thống giới thiệu về Thánh Thư.

“Đáng tiếc, bây giờ Giáo Đình không đủ khả năng để đúc Thánh Thổ, chỉ có mình và Mặc Hàn lĩnh ngộ ký hiệu Quang pháp tắc mà thôi.” Thanh Vũ lắc đầu than thở.

Muốn đúc Thánh Thổ cần một cường giả Tam Dương kỳ trở lên lĩnh ngộ một ký hiệu biểu diễn Quang pháp tắc rồi dùng linh lực của chính họ tạo nên một Quang pháp tắc để khắc vào mặt đất, chúng hoạt động như những thiết bị định vị độc lập và kết nối với nhau khi bắt được tín hiệu ở gần, tạo nên một trường lực nào đó có thể giúp khí vận ngưng tụ vào một vật chứa, đó là Thánh Thư.

“Chuyện này để sau vậy.” Thanh Vũ rũ bỏ suy nghĩ vu vơ, hắn tiếp tục cảm nhận các cảm xúc kia vì Thanh Vũ cảm thấy linh hồn hắn đang được chữa lành vì tiếp xúc với chúng.

“Đây là gì?!” Thanh Vũ bỗng nhiên nhìn thấy một cảm xúc kỳ lạ khi nó chạm vào mình. Và ngay khi đó, cả cơ thể của Thanh Vũ rung lên, hai mắt hiện vẻ hoang mang, toàn thân như co rút lại, khoảng một vài giây sau thì Thanh Vũ mới trở lại với bình thường.

“Đây là sợ hãi.” Thanh Vũ lẩm bẩm.

“Mình có thể chạm vào nó và cảm nhận nó bằng cả thân thể.”

“Đó là vì mình đã phong ấn sợ hãi sao?” Thanh Vũ suy đoán.

“Vết thương trên linh hồn đã lành lại?!” Thanh Vũ ngạc nhiên nói khi cảm nhận linh hồn của chính mình.

“Chẳng lẽ cảm xúc sợ hãi đã chữa trị linh hồn của mình?!” Thanh Vũ tiếp tục suy đoán, không hiểu tại sao, Thanh Vũ lại rất vui khi cảm nhận được sợ hãi, đó là vì hắn đã không sợ hãi trong một thời gian dài và cơ thể tự phản ứng với nó?

Quá nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu Thanh Vũ, nhưng có một câu trả lời dành cho một câu hỏi mà Thanh Vũ rất chắc chắn.

“Cảm xúc sợ hãi bên ngoài sẽ là một chất xúc tác đối với phong ấn của chính mình, mình cảm thấy phong ấn kia vừa buông lỏng, nếu cứ như vậy thì ý cảnh do chính mình lĩnh ngộ sẽ biến mất.” Thanh Vũ nói ra.

“Không thể hấp thụ chúng nữa.” Thanh Vũ quả quyết nói, dù hắn cảm thấy tu vi của hắn tăng lên một mảng khá lớn vì hấp thụ sợ hãi, nhưng việc này rất mạo hiểm, Thanh Vũ phải thận trọng hơn nhiều vì Thanh Vũ có một cảm giác cực xấu khi phong ấn trong người hắn bị vỡ.

Sự hiện diện của cái chết!

“Giáo Hoàng, Giáo Hoàng!!”

“Ngài có sao không?” Âm thanh của Mặc Hàn vang vào tai của Thanh Vũ.

Thanh Vũ đã rơi vào một trạng thái độc lập và không tiếp nhận bất cứ thông tin gì khi tìm hiểu về cảm xúc sợ hãi, vì vậy khi Thanh Vũ lấy lại tinh thần, hắn mới nghe được giọng nói Mặc Hàn.

Thanh Vũ mở mắt nhìn Mặc Hàn đang đứng gần hắn, khuôn mặt ông ta có vẻ rất lo lắng khi nhìn vào Thanh Vũ.

“Có chuyện gì vậy Mặc lão? Kẻ địch tấn công tới đây à?” Thanh Vũ khó hiểu hỏi.

Mặc Hàn nghe vậy, ông ta nhìn Thanh Vũ một vòng rồi mới thở dài nói: “Không phải kẻ địch tấn công, tôi nhìn thấy ngài run rẩy mạnh trong một khoảng thời gian mấy phút, tôi sợ rằng ngài xảy ra sự cố gì đó nên mới gọi.”

Thanh Vũ cười trả lời: “Ông yên tâm đi, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, một sứ giả của Thần sao có thể chết ở nơi này được?”

Mặc Hàn nghe thấy Giáo Hoàng luôn nghiêm túc lại nói ra một câu đùa giỡn như vậy, ông ta cười nói: “Cũng phải, là tôi quá lo lắng rồi.”

“Mặc lão, ta đã ngồi đây được bao lâu rồi.” Thanh Vũ hỏi.

“Đã hơn hai giờ rồi, Quân Đoàn Gaia đang chiến đấu với lũ quái vật, tình cảnh không có gì nguy hiểm, và kẻ địch tấn công chúng ta không xuất hiện.” Mặc Hàn trả lời.

“Vậy thì tốt.” Thanh Vũ gật đầu.

“Ông có thấy gì khác lạ không?” Thanh Vũ đột ngột hỏi khi chân mày hắn nhíu lại vì hắn vừa bắt lấy một tia gì đó.

“Tôi không cảm thấy có gì khác lạ thưa ngài.” Mặc Hàn lắc đầu nói.

“Hãy ngồi xuống và thử tu luyện đi.” Thanh Vũ ra lệnh. Thông thường, tu sĩ có hai cách để tu luyện, một là bế quan hấp thụ linh khí từ môi trường bên ngoài hoặc từ linh thạch hay các vật phẩm nào đó, cách thứ hai là tu luyện mọi lúc mọi nơi nhờ sự hô hấp và giãn nở của các lỗ chân lông.

Ở Hành Tinh Gaia, một hành tinh theo Thanh Vũ và Mặc Hàn tin rằng nó sẽ không có linh khí, vậy bọn họ sẽ không bao giờ tu luyện theo cách thứ hai, bỗng nhiên Mặc Hàn lại được yêu cầu kỳ lạ từ Thanh Vũ, ông ta không hiểu gì nhưng vẫn ngồi xuống và tu luyện.