Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 316: Chứng minh tư cách!




Phốc phốc phốc!

Từng cây lông vũ màu vàng đẹp rực rỡ như một họa tiết chính tô điểm thêm vẻ đẹp của cơn mưa ánh sáng này, chúng xuyên thủng từng cái đầu của bọn Venger, phá hủy não bộ và tiêu diệt tất cả Venger đang lao đến.

Nhìn từ xa, bầy Venger với số lượng lên đến mấy ngàn con liều chết xông tới màn sáng, từng con ngã xuống, rồi từng con Venger tiến lên, chúng như đang triều bái thứ ánh sáng thánh khiết kia, như chúng đang khát khao được gột rửa tội lỗi ô uế của mình, thứ ánh sáng thần thánh sẽ xua tan tất cả cái ác, độ hóa linh hồn của Venger.

“Thần linh tới cứu chúng ta!!” Một người đàn ông gào thét trong điên dại, đối mặt với cái chết, đối mặt với sự tử vong bằng một cách man rợ nhất, thảm nhất đó là trở thành thức ăn trong lũ Venger, bỗng nhiên, một điều kỳ diệu chưa bao giờ họ hi vọng lại xuất hiện, người thanh niên mang trong mình đôi cánh hoàng kim bỗng dưng hiện trên bầu trời, đưa họ trở về từ cái chết, một cảm xúc thổn thức và vui mừng chiếm lấy toàn bộ trái tim họ.

“Thần linh cứu chúng ta rồi.”

“Thần linh, xin ngài hãy tiêu diệt lũ Venger kia.” Một người quỳ xuống, cho đến khi cả đám đông đều ngẩng đầu thật cao nhìn thân ảnh trên không trung, họ dâng lên thứ tôn kính thuần túy nhất mà không hề có một tia tạp niệm, họ cực kỳ biết ơn người kia, hắn chính là anh hùng trong lòng họ.

“Ta là Trần Thanh Vũ, không phải thần linh, mà ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, ta nhận được một sứ mệnh từ Quang Minh Chi Thần, đó là đem lại hạnh phúc hòa bình cho những người đau khổ, tiêu diệt hắc ám lạnh băng và tàn nhẫn, cho thế giới một cái tường hòa vĩnh hằng.” Thanh Vũ đứng trên không trung, ánh mắt nhìn xuống toàn bộ mọi người và Thanh Vũ chậm rãi nói.

“Mọi người hãy đứng lên đi.”

“Ngài không phải là thần linh?” Thanok giật mình hỏi, ông ta gần như tưởng rằng Thanh Vũ chính là Thần Linh trong truyền thuyết. Đám đông cũng có một vẻ mặt hiếu kỳ, họ dần đứng lên rồi tập trung sự chú ý vào Thanh Vũ.

Thanh Vũ cười nhạt trả lời trong khi tấn công lũ Venger ở xung quanh đám đông bằng những cái lông vũ màu vàng.

“Tất nhiên là không phải, ta chỉ là một người bình thường nhận được sứ mệnh từ Quang Minh Chi Thần mà thôi.”

“Vậy ngài có thể cứu chúng tôi ư?” Người đàn ông chống gậy hi vọng hỏi, ông ta quay lại nhìn đứa con còn nhỏ, một ước mơ đã cháy bỏng trong lòng ông ta, đó là đứa con có thể sống trong một cuộc sống tốt đẹp, không lo lắng gì.

“Ta không thể cứu tất cả mọi người.” Thanh Vũ lắc đầu trả lời, đám đông ngẩn ngơ, một cảm giác mất mát hiện ở lòng họ.

“Tuy nhiên, ta có thể cho mọi người sức mạnh để chiến đấu với quái vật, giành lấy một cuộc sống tốt đẹp bằng chính bàn tay mình.” Thanh Vũ chậm rãi nói tiếp.

“Nhưng không phải ai cũng xứng đáng nhận lấy sức mạnh từ ta, và vì vậy, mọi người hãy chứng minh cho ta thấy đi, mọi người muốn sống đến mức nào, ngọn lửa cầu sinh của mọi người mạnh mẽ ra sao, và mọi người có thể chịu đựng đau khổ đến mức nào, hãy chiến đấu đi, ta sẽ quan sát tất cả.” Thanh Vũ bình tĩnh nói, lời nói vọng vào tai của đám người, những lời của Thanh Vũ như một ngọn đuốc mồi cho ngọn lửa vừa vụt tắt trong lòng họ.

“Tôi không biết lời nói của ngài là thật hay không, nhưng nếu ngài muốn nhìn thấy tư cách của chúng tôi, thì tôi xin sẵn sàng thể hiện cho ngài thấy.” Thanok đứng lên, ông nhìn thẳng vào đôi mắt Thanh Vũ rồi nói.

“Tôi sẽ chiến đấu với Venger, tôi sẽ liều mạng với quái vật, tất cả những gì tôi làm không cần ai phải hối thúc, tất cả những gì tôi làm đều vì nhân loại.” Thanok nói bằng giọng hùng hồn, ông đã sẵn sàng bỏ qua cả mạng sống chỉ vì muốn báo thù lũ Venger, một người giết chết Venger, thì hận thù của ông sẽ vơi đi phần nào, ông nhớ như in cái khoảnh khắc mà cả gia đình ông tuyệt vọng nhìn ông, cơn đau kia, không thể nào bị xóa nhòa bởi thời gian, nó chỉ có thể dịu đi bằng máu và nước mắt.

“GAAA!!” Thanok gầm lên, ông bỗng nhiên phóng tới lũ Venger bằng sức tàn bạo đã ẩn sâu trong ông từ rất lâu rồi, và tất cả hận thù, tất cả sự tức giận và tàn bạo ông tích lũy đang bộc phát. Một cỗ khí tức kỳ lạ bao phủ Thanok, cả cơ thể ông từ từ to hơn cho đến khi Thanok cao to đến năm mét, ông không nhận ra điều đó, cái ông nhận thức được, đó chính là lũ Venger đang ngáng đường của ông, và ông sẽ tung ra nắm đấm để tiêu diệt tất cả bọn chúng.

Oành! Mặt đất rung rẩy, đá vụn bắn tung tóe lên bầu trời, Thanok đấm mạnh xuống mặt đất tạo ra một cái hố sâu giữa căn cứ, vài chục con Venger bị ông đập thành thịt nát, ông không hề để ý đến chúng nữa, ông ngẩng đầu lên rồi tông đến lũ Venger khác.

“Sức mạnh của tiến hóa cấp ba? Thanok vừa thức tỉnh năng lực tiến hóa.” Rory ngạc nhiên nói, Thanok có sức mạnh tiến hóa cấp hai đỉnh phong, và khi thức tỉnh năng lực tiến hóa, ông có thể chiến đấu với người tiến hóa cấp ba.

“Không ngờ ông ta lại thức tỉnh năng lực trong hoàn cảnh này.” Rory cười khổ nói, cơn đau vẫn đang hành hạ ông, năng lực tiến hóa của ông đã biến mất, như một thân cây mục rỗng ở bên trong, nhưng Rory không hề hối tiếc vì ông đã thực hiện được lời hứa của mình dành cho đứa em gái đã mất.

“Mình cũng nên chứng tỏ tư cách rồi.” Rory lẩm bẩm trong lúc ra hiệu cho vài chục người, họ chính là đồng đội của Rory, họ sống cùng ở quán trọ và làm việc tại đó, thường thường, Rory sẽ dẫn mọi người đi săn bắn để tăng cao sức mạnh, họ sẽ làm bất cứ yêu cầu gì mà Rory đưa ra, vì mạng của họ là do ông cứu.

“Mọi người hãy tấn công lũ Venger, chúng ta phải giết sạch bọn chúng!” Rory gầm lên, một tiếng hét xung phong trước trận chiến, ông nhảy một phát thật cao rồi giẫm nát đầu một con Venger, đám đồng đội của ông lao theo ông để yểm trợ.

“Giết!” Cả đám đông thấy thế, họ cũng lao theo Rory và Thanok, họ phải chứng minh tư cách của mình họ phải vượt qua được sự sợ hãi cái chết, họ phải tắm rửa trong máu, họ đang bị khiêu khích về tôn nghiêm, một người ngay cả tư cách để được cứu sống còn không có thì người đó còn tồn tại để làm gì? Cần ước mơ để làm gì?

“Giết!!” Từng âm thanh gầm gừ vọng ra, chiến trường bỗng nhiên bộc phát, từng con Venger ở sau lao đến rồi chiến đấu với đám đông, họ có hơn hai ngàn người, nhưng lũ Venger không có nhiều đến thế, chúng chỉ có khoảng hơn một ngàn vì bị Thanh Vũ giết sạch.

“Mặt Trời sẽ bị đánh thức bởi máu và nhiệt huyết, con người sẽ tự thức tỉnh từ trong đống tro tàn của chết chóc, rồi sẽ có một ngày, bình minh rồi sẽ mọc lên, ánh nắng ban mai sẽ chiếu xuống những khuôn mặt mệt mỏi, nó sẽ cuốn đi tro tàn, quét sạch đống hỗn loạn và các vết sẹo hằn trên cơ thể họ, đem đến cho họ một cuộc sống mới….” Thanh Vũ lẩm bẩm lặp lại một đoạn ngắn trong một quyển sách mà hắn nhặt được từ khi còn rất bé, quyển sách rất cũ kỹ, nó viết về sự tàn khốc của chiến tranh và tác giả là một người tự mình trải qua cả một trận chiến tàn khốc đầy đau thương.

Đâu đó, một bức tranh vĩ đại về sự cầu xin vừa được vẽ ra bằng các nguyên liệu là tôn nghiêm, giết chóc, xứng đáng, và một nguyên liệu chính đó là sự hận thù ẩn trong mỗi con người dành cho Venger, rồi có ngày, một người họa sĩ già sẽ nhớ lại khoảng khắc này, một người thanh niên đứng trên bầu trời, đôi cánh vàng khổng lồ kia như có thể bao phủ tất cả, bên dưới là những người chiến đấu vì tôn nghiêm của họ, máu tươi bắn lên không trung rồi rơi xuống, những hạt mưa vàng rơi xuống làm ướt cơ thể của mọi người, từng cây lông lũ lơ lửng trên bầu trời và phóng xuống mặt đất khi có người gặp nguy hiểm...

Ở đằng sau căn cứ, có một số người ẩn núp trong các ngôi nhà đổ sập hay ẩn núp bên dưới các tầng hầm, họ cảm nhận được điều gì đó, họ xông ra khỏi chỗ ẩn nấp rồi nhìn về phía kia, ánh sáng vàng rực rỡ khiến mắt họ phải nheo lại, thứ sức mạnh thần bí khiến họ phải tin phục và gửi gắm hi vọng.

Họ không muốn chết, tuy nhiên, họ đã có được sự lựa chọn của mình, họ sẽ theo người kia, họ phải được che chở bên dưới đôi cánh hoàng kim ấy, thứ sức mạnh thần kỳ mà họ chưa bao giờ nhìn thấy, tất cả tạo nên một tấm màn thần bí và đầy mê hoặc.

“Giết!” Một người gầm lên, đám người bỏ chạy hay ẩn nấp cầm vũ khí lao đến lũ Venger, họ phải chứng minh tư cách của mình để nhận được sự che chở kia.

Lũ Venger từ từ bại trận, số lượng của chúng giảm dần cho đến khi một Venger bị chém bay đầu bởi Thanok, lúc này, ông ta phải ngã quỵ xuống đất vì mệt mỏi, và ông ta đã lấy lại tinh thần, Thanok thở hổn hển và ho khan liên tục.

“Ông làm tốt lắm Thanok.” Rory tiến lại gần, cả cơ thể ông có màu đỏ như vừa tắm trong một hồ máu, điều đó khiến Rory trở nên thật đáng sợ, nhất làm răng trắng noãn hiện ra khi ông nở nụ cười.

“Ông cũng vậy Rory.” Thanok đưa tay ra và nhận lấy bàn tay trợ giúp của Rory, ông được Rory đỡ lên.

“Chúc mừng ông thức tỉnh năng lực tiến hóa.” Rory cười nói.

“Cảm ơn.”Thanok lấy hết sức lực trả lời.

“Mọi người làm rất tốt, ta đã hiểu rõ tất cả, niềm ước ao được sống thật mạnh mẽ, chúng như một ngọn lửa vĩnh viễn không bao giờ dập tắt trong trái tim mọi người, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.” Thanh Vũ nhìn xuống dưới, hắn thấy rõ từng khuôn mặt mỏi mệt của họ, và các ánh mắt tỏa sáng như những viên ngôi sao dưới bầu trời đêm.

“Gào!!” Một tiếng gầm phẫn nộ vọng ra từ khu rừng phía trước căn cứ, kèm theo đó là một cỗ áp lực cực kỳ khổng lồ tỏa ra khiến đám đông phải chú ý, cơ thể họ lạnh lẽo, dường như có một hầm băng đang bao phủ họ vậy.

“Ngươi không biết ngắt lời một người khi họ đang nói là bất lịch sự sao?” Thanh Vũ lạnh lẽo nói và nhìn về phía khu rừng, hắn đang còn muốn tuyên bố một số việc, nào ngờ một con Venger lại đánh vỡ thời khắc đó, nhất là khi Thanh Vũ đang trong cơn giận dữ vì một số việc không theo như ý muốn.