Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 287: Vạch ra phương án (1)




Thập Linh Hỏa thành – tòa tháp trung tâm, nơi đại diện cho sức mạnh tối cao của Giáo Đình! Nơi mà toàn bộ người dân gửi gắm tâm linh vào vị thần sinh mệnh, Quang Minh Chi Thần!

Sau khi trở về từ ngục giam, Thanh Vũ lê lết cơ thể mỏi mệt về phòng và nằm ngủ một giấc thật say và sảng khoái, buổi sáng, tia nắng màu vàng nhạt chiếu vào căn phòng, Thanh Vũ không tình nguyện rời khỏi chiếc chăn ấm áp, hắn đứng lên, sau đó vệ sinh cá nhân và mặc một bộ đồ hiện đại khá thoải mái.

“Đã lâu rồi, mình không ngủ một giấc đầy đủ thế này.” Thanh Vũ cười khổ đứng trước gương để chinh chu toàn thân cho ngăn nắp, gọn gàng một chút, từ khi đến Hành Tinh Gaia, Thanh Vũ lao đầu vào hấp thụ tinh thể tiến hóa, tu luyện, cảnh giới tăng như ngồi máy bay, chẳng có thời gian để chăm sóc bản thân cho tốt nữa.

Thanh Vũ gật đầu một cái rồi mới bước ra khỏi căn phòng cao nhất tòa tháp, dọc theo cầu thang, Thanh Vũ bước xuống một cách chậm rãi, khi vừa đến chân cầu thang, Thanh Vũ nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ như một cô hầu của các quốc gia Châu Âu trên Trái Đất.

Cô gái nhìn Thanh Vũ và khẽ khom người xuống và nói: “Xin chào buổi sáng, Giáo Hoàng đại nhân.”

“Chào cô, Behira, buổi sáng tốt lành nhé, à mà, lần sau đừng gọi thêm đại nhân, ta không có thói quen đó cho lắm, cô chỉ cần gọi Giáo Hoàng là đủ rồi.” Thanh Vũ cười gật đầu, khuôn mặt bình dị gần gũi.

Behira nở nụ cười nói: “Tôi đã chuẩn bị xong buổi sáng của ngài, xin mời ngài đến đây.”

Behira chỉ về căn phòng ăn khá rộng, và cô không có vẻ gì để ý đến lời nói của Thanh Vũ. Thanh Vũ lắc đầu, hắn biết Behira là một cô gái khá cứng đầu, rất khó để thay đổi một việc do cô quyết định, Thanh Vũ đi theo sau Behira.

“Giáo Hoàng.” Có ba người đang ở trong căn phòng, họ đứng lên khi nhìn thấy Thanh Vũ.

“Mọi người không cần đa lễ như vậy, cứ tự nhiên đi.” Thanh Vũ cười trả lời, theo sự phục vụ tận tình của Behira, một trong số ít những người phụ trách một số công việc nhỏ của tòa tháp trung tâm, Thanh Vũ ngồi xuống cái ghế dựa.

Lúc này, Mặc Hàn, Không Thiên Hà, Lưu Úc mới ngồi xuống, họ nhìn một bàn ăn có sáu món, Behira mở ra từng món ăn, chúng xuất hiện trước mặt mọi người, đủ mọi loại sắc, hương và vị, nhìn thích mắt không gì sánh được.

“Đây là thực đơn do các đầu bếp đề nghị, xin mời các ngài thưởng thức.” Behira nhẹ nhàng nói. Phong cách làm việc của cô đầy kinh nghiệm và chuyên nghiệp, có lẽ Behira đã từng làm một công việc như thế khi trước.

“Cảm ơn cô, à này, Behira, cô đã ăn gì chưa?” Thanh Vũ gật đầu rồi hỏi.

Behira vẫn một mặt bình tĩnh đáp: “Tôi đã ăn sáng rồi thưa ngài, vậy thì tôi xin phép.”

Nói xong, Behira hơi khom người, cô dùng bước chân không phát ra tiếng động và rời khỏi căn phòng. Tòa tháp trung tâm rất lớn, và chỉ có khoảng hai mươi người được thuê làm việc ở đây, Behira phải tiếp tục làm công việc của cô.

“Thật là một cô gái cứng cỏi.” Thanh Vũ cảm khái, hắn không nhớ mình đã từng nhắc vấn đề xưng hô bao nhiêu lần, từ đại nhân quá dư thừa với một Giáo Hoàng, đương nhiên, không phải ai cũng có thể xưng một tiếng Giáo Hoàng, đối với Thanh Vũ, các thành viên ở đây đều là gia đình hắn, hắn chỉ cần biết như vậy là thôi, gần mấy chục năm sống một mình cô độc, quá đủ cho một cuộc đời lẻ loi rồi.

“Có lẽ Behira còn chưa quen ở đây, cô ấy hơi căng thẳng, Giáo Hoàng đừng trách cô ấy làm gì.” Lưu Úc mở miệng nói, người thuê Behira là Lưu Úc, hắn nhìn thấy Behira trơ trọi giữa cái Thập Linh Hỏa thành rộng lớn, vì vậy, Lưu Úc đã mời cô ấy làm việc tại đây.

“Còn cậu thì sao, Lưu Úc?” Mặc Hàn nhíu mày nhìn Lưu Úc.

Lưu Úc sững người hỏi: “Tôi có chuyện gì sao?”

Mặc dù che dấu khá thành thạo, nhưng Lưu Úc vẫn biểu lộ ra một chút cảm xúc thấp thỏm lo lắng, Không Thiên Hà và Thanh Vũ nghe vậy, hai người nhìn sang, dùng linh lực tụ vào đôi mắt xem xét Lưu Úc.

“Ông bị thương à?” Không Thiên Hà khó hiểu hỏi. Vì là người quen, Lưu Úc không dùng linh lực che dấu cơ thể làm gì, Không Thiên Hà có thể thấy được các mạch linh lực của Lưu Úc đã bị tắt nghẽn, chứng tỏ Lưu Úc bị thương.

“Đây là di chứng khi đột phá thất bại để lại.” Thanh Vũ cau mày nói, một số mạch linh lực ngừng lưu thông, một số thì đứt đoạn, toàn thân Lưu Úc không có một vết thương từ bên ngoài nào. Ánh mắt của Mặc Hàn, một cường giả nửa bước Tứ Dương kỳ cay độc, chỉ cần liếc là đủ nhìn ra Lưu Úc đang che dấu điều gì.

“Tôi không cần thận cho nên đột phá thất bại, mọi người không cần lo lắng, vài ngày nữa là tôi hồi phục ngay thôi.” Lưu Úc xua tay nói, cười gượng gạo.

“Sao không lo lắng cho được? Tôi biết, ông chỉ vừa đột phá đến Nhị Dương đỉnh phong trong năm ngày, sao hôm nay ông lại muốn đột phá đến Tam Dương sơ kỳ vậy?” Không Thiên Hà nói bằng giọng không vui.

“Tu luyện không thể gấp gáp, Lưu Úc, ông hãy bình tĩnh lại, không cần phải cố gắng quá sức, đây là đan dược có tên là Định Cơ Đan, có tác dụng ổn định lại cơ thể khi một tu sĩ đột phá thất bại, một chút ông hãy sử dụng nó.” Thanh Vũ liền lấy ra một viên đan dược màu lục bích rồi đưa cho Lưu Úc.

“Còn nữa, lần sau không được như vậy, tu luyện là muốn nhìn xa, không thể lấy gốc bỏ ngọn.”

Lưu Úc nghe thế, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thanh Vũ, hốc mắt hắn ẩm ướt nhận đan dược, rồi gật đầu nói: “Tôi muốn mình có tác dụng nhiều hơn bây giờ để có thể giúp đỡ mọi người.”

“Tôi biết cậu có lòng, nhưng hãy nghe lời của Giáo Hoàng, cảnh giới của cậu tăng rất nhanh rồi, không cần phải gắng sức làm gì, hãy ổn định lại thương thế, đánh bóng căn cơ.” Mặc Hàn lên tiếng khuyên bảo, ông thấy Lưu Úc còn muốn nói gì, thế là Mặc Hàn giành lên tiếng trước:

“Được rồi, mọi người mau ăn thôi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất.”

Lưu Úc thở dài, đành phải hòa nhập vào bữa ăn sáng để bổ sung năng lượng và dinh dưỡng. Một lát sau, khi bàn ăn đã gần kết thúc, Mặc Hàn mới nói:

“Thiên Hà, tôi rất lấy làm lạ vì sao cậu chiến đấu với hơn bốn ngàn Venger lại có thể bình thản ngồi ăn như thế này, bây giờ thì tôi biết rồi, cậu cũng bị thương.

Khuôn mặt Không Thiên Hà cứng đờ, tay cầm đũa đứng im một chỗ, cậu nhìn sang Mặc Hàn, thấy mắt ông ta đang nhìn vào cánh tay trái của mình, Không Thiên Hà thở ra một hơi nói:

“Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi một vài ngày là khỏi.”

“Vậy sao? Bị một Venger Tam Dương sơ kỳ có năng lực cường hóa sức mạnh gấp ba lần đánh trúng, chỉ bị thương nhẹ thôi à?” Mặc Hàn bình tĩnh nói. Thanh Vũ không có nhãn lực mạnh như Mặc Hàn, khi nghe Mặc Hàn nói, Thanh Vũ mới cười khổ, hai người này đã liều mạng làm việc luôn rồi, căn bản không lo lắng cho bản thân mình.

“Ta biết mọi người có lòng muốn giúp đỡ Giáo Đình, tuy nhiên, mọi người không nên cố gắng quá sức làm hại bản thân, ta không muốn nhặt xác cho mọi người vào một ngày nào đó đâu.”

“Còn nữa, cậu không cần phải giao ra tinh thể biến dị, đó là chiến lợi phẩm của cậu, hãy sử dụng nó một cách hiệu quả nhất.” Thanh Vũ nhìn sang Không Thiên Hà.

“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Thiên Hà gật đầu.

“Mặc lão, một hồi ông hãy đến lấy lại sáu phần tinh thể tiến hóa từ Ngạc Thiên Quang, hắn chỉ là một sinh vật vừa khai trí, không thể để Ngạc Thiên Quang tiếp tục sa đọa nữa, chúng ta phải dẫn dắt hắn đi đến quang minh.” Thanh Vũ nói bằng giọng chính nghĩa.

Vào buổi tối ngày hôm trước, Không Thiên Hà và Ngạc Thiên Quang đánh chặn hơn bốn ngàn Venger, Không Thiên Hà giết được vài trăm Venger, còn lại đều nhờ vào con cá sấu khổng lồ, và Ngạc Thiên Quang cũng đã ém chiến lợi phẩm, không tự giác đưa cho Giáo Đình.

“Tôi hiểu rồi, Ngạc Thiên Quang tâm tính còn chưa thành thục, phải cố gắng dạy dỗ hắn một phen.” Mặc Hàn gật đầu đồng ý.

Vẻ mặt của Không Thiên Hà hiện lên vẻ cổ quái, Ngạc Thiên Quang mà hắn quen biết không phải đen như Giáo Hoàng và Mặc Hàn nói a, nhớ lại thì, Ngạc Thiên Quang xuất hiện cứu Không Thiên Hà giữa muôn trùng hiểm nguy, ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, khuôn mặt nghiêm túc nói:

“Cứ giao hết cho tôi, cậu hãy lùi lại đi.”

Không Thiên Hà cảm động nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì, chúng ta đều là người của Giáo Đình phải biết hỗ trợ lẫn nhau.” Ngạc Thiên Quang chính khí lẫm nhiên nói, sau đó, một con cá sấu quẩy nát bầy Venger, và cũng cỗm đi hết tinh thể tiến hóa.

Cuối cùng, bữa sáng kết thúc, Không Thiên Hà và Lưu Úc rời khỏi tòa tháp trung tâm, tiếp tục làm nhiệm vụ của họ. Thanh Vũ và Mặc Hàn rời căn phòng ăn, Behira nhanh chóng vào đó để thu dọn.

“Bữa tiếc tối không có xảy ra vấn đề gì chứ?” Thanh Vũ vừa đi vừa hỏi.

Mặc Hàn trả lời: “Không có gì thưa Giáo Hoàng, mọi người đều ăn uống no say, tôi nghe nói, phần lớn người đều tăng tiến tu vi, một số còn đột phá nữa, tôi còn có thể cảm thấy họ đã thay đổi, cả về lối suy nghĩ lẫn hành động, họ giống như một con bướm đầy sắc màu vừa thoát khỏi cái kén đen ngòm.”

“Mặc lão đánh giá họ cao như thế?” Thanh Vũ kinh ngạc.

“Nói thật, tôi nghĩ mọi người ở đây đã trưởng thành, họ đều trải qua nhiều sóng to gió lớn, chúng ta chỉ cần cho họ một dẫn dắt là đủ rồi.” Mặc Hàn cảm khái nói.

“Ta rất vui vì điều đó, kết quả kia chứng tỏ công sức mà chúng ta bỏ ra không hề vô ích một chút nào.” Thanh Vũ vui vẻ nói.