Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 283: Mason và Duncan




Thông tin giữa biệt việt của công chúa Fiona và phần còn lại của thế giới bị ngăn cách hoàn toàn, ngay cả vệ tinh quân sự cũng bị bắn rơi bởi một quốc gia nào đó có dã tâm lớn. Vì vậy, Fiona và đội vệ binh của cô đã dồn nhiều nhân lực để giám sát vị trí của các bầy Venger, chủ yếu là một số bầy gần đây, phát hiện hành động của bọn chúng rồi đưa ra phương án giải quyết.

Thành phố Nikasa cách biệt viện hơn mười ngày đi đường, đó là một khoảng cách lớn, nhất là thời buổi khó khăn gian khổ, các loại thông tin liên lạc hoàn toàn mất đi tác dụng, Fiona vẫn để một số người phụ trách trông coi bầy Venger có quy mô cực kỳ lớn của thành phố Nikasa.

“Shiron, anh có nghĩ rằng lý do mà bầy Venger kia di chuyển là vì tổ chức kỳ lạ anh vừa nhắc đến không?” Fiona bỗng nhiên hỏi, ánh mắt như hai viên bảo thạch rạng ngời nhìn vào Shiron.

Shiron trầm mặt một chút để suy nghĩ và tính toán, sau đó, Shiron bình tĩnh trả lời: “Thưa công chúa, tôi nghĩ rằng khả năng đó rất lớn, theo một số thông tin mà tôi thu thập được, cây cầu bắt ngang con sông Jimith đã bị hủy, bọn Venger bên bờ kia không thể vượt qua được con sông, vì thế bọn chúng di chuyển men theo bờ, đi vòng đến nơi của tổ chức đó.”

“Nhưng đó chỉ là suy đoán phiến diện của tôi, tôi không chắc chắn nó sẽ chính xác một trăm phần trăm, cũng có thể, bầy Venger kia đã có một mục đích nào đó trên đường đi mà chúng ta không biết tới.”

“Vậy à?!” Fiona khẽ thở dài, cô chỉ là một đứa con gái mới lớn và được nuôi dưỡng trong một gia đình hoàng tộc đầy gia giáo và nghiêm khắc, nội tâm của Fiona cứng rắn hơn nhiều so với tuổi thật của cô, nhưng mà Fiona đã phải chịu áp lực rất lớn từ khi bị vây tại biệt viện, cô vừa nghĩ cách tạo ra một vùng an toàn, tiêu diệt nhiều Venger hết mức có thể, vừa phải chỉ đạo mọi người làm việc.

Fiona có một tấm lòng yêu thương sâu sắc dành người dân của đất nước Niyensa, mỗi một người đều là con dân của cô, dù cái thời đại phong kiến đã qua đi hàng trăm năm, nhưng hoàng tộc vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong việc phát triển đất nước, nắm quyền chủ đạo.

Vì thế, Fiona lo lắng về tương lai của Niyensa hơn bất cứ ai, cô càng lo lắng cho cha mẹ của cô khi hai bên đã cách xa vài trăm km, tương lai của trong đôi mắt u buồn của Fiona chỉ là mù mịt không có lối đi nào, làm sao cô có thể gặp được người thân trong sinh thời nữa chứ? Đoạn đường vài trăm km kia, có rất nhiều Venger, và có rất nhiều con người sa đọa mà Fiona đã đích thân trừng phạt bằng luật pháp của Niyensa.

Có khoảng gần ngàn người ở căn biệt viện này, họ sinh sống một cuộc đời mới dưới sự bảo vệ của Fiona, tất nhiên Fiona mong muốn cứu người càng nhiều càng tốt, nhưng ý định đó đã bị dập tắt khi Fiona không thể quản lý tốt bọn họ, gây ra nhiều nổi loạn vì quyền lực, tất cả những sự kiện đó đều bị Shiron dập tắt một cách triệt để, và Fiona đã không nhận người ở ngoài nữa rồi, cô không tự tin mình sẽ làm tốt việc đó.

Mỗi một quyết định của Fiona đều ảnh hưởng đến rất nhiều người, khi cô hạ quyết tâm, tất cả nạn dân đến đây đều bị từ chối thẳng thừng, họ chỉ nhìn cả biệt viện bằng ánh mắt hận thù, nhưng nào biết nỗi đau vô lời của Fiona phải chịu?

Trong mắt của bọn Venger và lũ sinh vật tiến hóa con người chỉ là một miếng bánh béo bở không hơn không kém, càng nhiều, bọn chúng càng thích, nếu căn biệt viện này có hơn mười ngàn người, thì nó đã bị đạp đổ từ lâu bởi lũ Venger đánh hơi mò tới.

“Tổ chức thần bí kia là gì? Anh có thông tin chi tiết về họ không?” Fiona tiếp tục hỏi.

Shiron lắc đầu nói: “Tôi chỉ điều tra được một số thông tin cơ bản trong miệng của lũ cướp, có vẻ như các thuộc hạ của bọn chúng bị đuổi khỏi nơi ở của tổ chức thần bí, bọn chúng đang lên kế hoạch tiến công, tôi đã giết sạch bọn chúng trước khi chúng kịp làm điều đó.”

“Tôi còn nghe nói, có rất nhiều bọn cướp bị đuổi khỏi đó, có người còn bị tử hình.”

“Có bao nhiêu người ở nơi đó vậy Shiron?” Fiona hiếu kỳ hỏi.

“Có khoảng mười ngàn người đang ở đó, họ vừa trải qua một trận chiến thảm liệt với lũ quái vật, ngài dự định làm gì với nơi đó sao?” Shiron trả lời.

“Hơn mười ngàn người?” Fiona ngạc nhiên.

“Họ làm sao có thể đủ thức ăn chứ?”

“Tôi không biết thưa công chúa.” Shiron lắc đầu.

“Tôi nghĩ công chúa đừng chọn nơi đó làm mục tiêu di chuyển, quá nhiều người, tất có người có dị tâm, tôi và vài trăm vệ binh khác không thể chấn nhiếp tất cả.”

“Ta hiểu rồi Shiron, ta chỉ hiếu kỳ về bọn họ thôi.” Fiona cười nói, cô nhìn vào cái đồng đồ đeo tay màu bạc bắt mắt, với các họa tiết tinh xảo đẹp đẽ, đó là món quà sinh nhật thứ mười tám do mẹ cô tặng.

“Đã đến giờ rồi Shiron, chúng ta hãy đến phòng hợp thôi.” Fiona nói.

“Vâng.” Shiron gật đầu trả lời, Fiona đi đầu, Shiron theo sau cô.

Phòng họp nằm ở dãy nhà của Fiona, một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt cả ngày lẫn đêm, không một người nào được phép bước vào đó nếu không có mệnh lệnh, ngoại trừ một số thành viên quan trọng của đội vệ binh.

Tại bên ngoài, cánh cổng đi vào dãy nhà kia, một người thanh niên có tuổi khoảng hai mươi, khuôn mặt tươi tắn, hắn cao khoảng một mét tám, cơ thể hơi gầy một chút, và hắn có mái tóc ngắn màu đỏ, hắn là Martin Mason, con trai của một Thiếu Tướng trong quân đội, Thiếu Tướng Martin Oliver.

Martin Mason vừa định bước vào cánh cổng để đi dự cuộc họp quan trọng thì một vài người tiến lên chào hỏi hắn, hắn còn đang đoán mò về lý do của cuộc hội khẩn cấp cực kỳ quan trọng này, đáng lẽ ra, Mason không phải ở biệt viện của công chúa, hắn phải ở quân đội cùng với cha mình, nơi mà hắn có quyền lực cao nhất, thậm chí hơn cả một số thành viên của hoàng tộc.

Khi tai nạn đến, Mason đang đi du ngoạn tại phía nam Niyensa, nghe được công chúa Fiona đến ở căn biệt viện vì một cuộc gặp gỡ với nhân vật quan trọng nào đó, Mason liền đến đây để thăm hỏi, rồi bị kẹt tại đây, không có năng lực để trở về trước hàng trăm ngàn Venger ngoài kia.

Dù Mason là con trai độc nhất của Thiếu Tướng, nhưng hắn chỉ có một chức vụ nhỏ tại quân đội mà thôi, không thể được đãi ngộ quá cao, quyền lực gần như bằng số không, hắn chính là người có vẻ hơi dư thừa tại nơi này.

“Xin chào, cậu Mason.” Một người đàn ông mở miệng, khuôn mặt hơi xấu xí vì có nhiều vết thẹo, năm người đứng ở sau lưng ông ta cũng cười chào hỏi Mason, nhìn liếc qua là đủ biết địa vị của người đàn ông này cao nhất trong đám người.

“Là ông à? Duncan, ông đang định đi đến dự họp sao?” Mason cười trả lời.

“Đúng vậy, chúng ta có thể đi cùng nhau được chứ?” Duncan gật đầu rồi hỏi.

“Tất nhiên rồi, tôi rất vui khi được đi cùng ông Duncan, ông đã giúp tôi nhiều trong vài tháng qua, thật là những ngày vất vả, một ngày nào đó, tôi sẽ báo đáp ông một cách xứng đáng.” Mason trả lời.

“Cậu cũng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nếu không có cậu thì chúng tôi sao có thể đạt được nhiều tinh thể tiến hóa như thế?” Duncan cười ha ha nói, đúng như những gì Duncan vừa để lộ, Duncan là một người thuộc đội săn bắt, mới đầu, ông chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, sau đó, Duncan quen biết Mason đang chán nản và ảm đạm vì tương lai.

Sau vài lần nói chuyện, Mason được Duncan đề nghị hợp tác một kế hoạch có lợi cho đôi bên, Duncan sẽ lấy tinh thể tiến hóa mua lấy vũ khí như súng ống từ Mason, Mason suy nghĩ hồi lâu, mới gật đầu đồng ý, hắn không có quyền lực gì nhiều, nhưng không phải là không có, một số vệ binh đã bí mật lấy ra số vũ khí cho Mason đi giao dịch với Duncan, phải nói, cả ba phe đều có lợi, Mason nhận được nhiều tài nguyên, hắn đã tiến hóa đến cấp hai, gần đạt cấp ba luôn rồi.

Duncan nhận được số vũ khí, đám đồng đội của hắn liền đề cử hắn làm đội trưởng, hắn còn dùng một số vũ khí mua chuộc một vài nhóm săn bắt, thu bọn họ làm thuộc hạ, khuếch trương quyền lực của bản thân, tất nhiên, hắn không dám có ý đồ gì với công chúa Fiona, ít nhất, ở hiện tại là như vậy.

Hành động mờ ám của Mason không che dấu được cặp mắt của Fiona được bao lâu, cô nghĩ đến thân phận của Mason, một đứa con trai của Thiếu Tướng có cống hiến lớn cho Niyensa, vì vậy Fiona ngăn cản hành động bí mật của Shiron, không tính toán với Mason làm gì, với lại Mason là một người thông tin, hắn chưa dám vượt qua giới hạn.

“Há, đây không phải là kẻ hèn Raymond sao?” Duncan đi cùng Mason và năm người vào cánh cổng, đến một cái hành lang rộng và dài ngoằn, cuối hành lang chính là phòng họp, trên đường đi, Duncan nhìn thấy một nhóm khoảng hai mươi mấy người.

Raymond đi đầu, theo sau là Akina, Rose, Max và một số đồng đội, họ đã nghỉ ngơi xong, và đang đi đến phòng họp, khi nghe thấy lời nói châm chọc khiêu khích của Duncan, nhóm Raymond liền nhìn sang, sắc mặt của họ trở nên âm trầm, ngay cả Akina cũng vậy, cô nhìn Duncan bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Chúng ta đi.” Raymond nói nhỏ, không tiếp tục để ý đến Duncan, ông dẫn đầu đi trước, nhóm của công không cam lòng quay đi, họ có một mối thù không đội trời chung với Duncan.

“Đúng là một đám hèn nhát, các ngươi chỉ có thể giết một vài Venger nhỏ yếu mà thôi.” Duncan cười khinh thường, mà năm tên thuộc hạ của hắn cũng vậy, ánh mắt giễu cợt nhìn đám yếu đuối không dám chống lại Duncan, họ tự tin mười phần. Mason nhíu mày, không để ý đến ân oán giữa mấy người, hắn cũng lười để ý đến.

“Để cậu phải cười chê rồi, chúng ta đi tiếp thôi.” Duncan cười nói với Mason.

“Không sao cả.” Mason trả lời một câu, đám người đi tiếp về phía trước, có nhiều người đang đi trên hành lang và nói chuyện nhỏ, bàn tán về số thu hoạch mà họ đạt được, một số nói về phụ nữ, còn một số thì lại nói về cuộc họp khẩn cấp.