Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 236: Thế Giới tàn khốc! Vùng đất trong mơ




Tại không gian bên trong một căn nhà ba tầng được xây theo phong cách trang nhã và tinh mỹ, căn nhà tạo ra một cảm giác uy nghi và cổ điển, tựa như nó được thiết kế bởi một kiến trúc sư giỏi.

Gần như các căn nhà ở trong Thập Linh Hỏa thành đều được xây dựng theo phong cách như thế này, chúng kết hợp với nhau, các căn nhà không khác gì những món đồ trang sức đắt tiền được sắp xếp theo một thứ tự hoàn mỹ, tạo thành một quần thể kiến trúc nguy nga, không kém phần hùng vĩ.

Ở trong Thập Linh Hỏa thành đứng nhìn về phía xa, tựa hồ hai bên vách tường thành đá cứng rắn là hai thế giới tách biệt với nhau, cái khí tức chết chóc và hoang dại của hoang dã bị ngăn cách hoàn toàn, mà ở bên trong lại tỏa ra một khí tức yên bình và thịnh vượng.

Lúc này, một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trên một cái ghế gỗ được chạm khắc các hoa văn sống động và đẹp đẽ, cô gái có mái tóc dài màu đen óng mượt, đôi mắt mỹ lệ nhưng ẩn chứa sự kiên cường, bất khuất, môi của cô hơi nhợt nhạt, sắc mặt trắng xanh vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài..

Ở trước cô gái là một cái bàn gỗ nhỏ có hình tròn, cô gái đang tập trung vào quyển sách màu trắng trên tay cô, khoảng chừng vài phút, cô lại dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn màu trắng noãn để lật lật quyển sách qua trang mới, tinh thần của cô tựa như bị quyển sách hút hồn.

Một lát sau, cô gái mới dời ánh mắt khỏi quyển sách rồi nói bằng giọng khâm phục:

“Quang Minh Thánh Điển có thể giúp chúng ta chuyển hóa năng lượng tiến hóa thành linh lực, chuyện này quả thật quá khó tin, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi.”

“Chúng ta được Quang Minh Giáo Đình và Quân Đoàn Gaia cứu khỏi hang ổ bầy nhện, lại được họ cho ở lại một căn nhà lớn đến thế này, hơn nữa, họ lại cho chúng ta quyển sách tu luyện để trở nên mạnh mẽ, không biết họ có mưu đồ gì không nữa.”

“Eira, cô không nên nói những lời như vậy trước mặt người khác, nếu không thì sẽ có phiền phức lớn đấy!” Một giọng nói nhắc nhở vang lên ở cạnh Eira, đó là Anne với mái tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt thanh tú và có nét dễ thương, chắc chắn, khi trước cô là một trong những nữ thần của trường học, không biết bao nhiêu cậu con trai thầm thương trộm nhớ.

“Tất cả mọi người ở trong tòa thành trì đều tôn kính và sùng bái Quang Minh Giáo Đình, hơn nữa Giáo Hoàng là một người cực kỳ có uy vọng ở đây, vì Giáo Hoàng đã cứu mọi người thoát chết nhiều lần khỏi lũ quái vật.”

“Chúng ta chỉ là những người mới tới với thân phận được cứu trợ, cho nên chúng ta phải an phận, không được làm nhiều người chán ghét thì hơn.”

“Mà lại, Quang Minh Giáo Đình sẽ không có mưu đồ hay tính toán gì với chúng ta đâu, cô không cần phải suy nghĩ nhiều, cho dù họ có tính toán thì sao? Chúng ta chẳng có gì đáng để họ làm như vậy cả!” Anne nói bằng giọng chắc chắn, đôi mắt cô hiện lên ánh sáng trí tuệ.

“Được rồi Anne, cô không cần phải nói nhiều như vậy, tôi chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi.” Eira nhăn mặt rồi nói.

“Tôi chưa từng nghĩ đến lại có một nơi như thế này tồn tại, nếu đặt ở thời đại trước thì có khả năng một chút, nhưng ở hiện tại thì nơi này chắc chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi.” Eira cảm khái nói, sau đó cô trầm mặc nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Đầu tiên là thoát khỏi trường học quỷ dữ, sau đó là chạy trốn khỏi thành phố nguy hiểm, hành trình máu kéo dài mấy chục km, mỗi một thời khắc đều có người chết đi trở thành thức ăn trong miệng quái vật. Ban ngày, Eira và Anne đi tìm thức ăn, hai cô gái có vóc người không cao, sức lực chẳng mạnh đến mức nào, miễn cưỡng nhờ vào may mắn mới thoát được.

Mỗi một lần ra đi tìm thức ăn lại có một hồi tranh đoạt, không tranh với Venger, thì tranh với lũ sinh vật tiến hóa, nhiều lần còn tranh với con người. Tinh thần mỏi mệt vì thiếu ngủ, cơ thể nặng nhọc vì hoạt động nhiều, đường đi được chiếu rọi bởi ánh sáng mặt trời, nhưng trong lòng họ, ánh sáng màu vàng chan hòa kia sao mà lạnh lẽo, sao mà âm u đến thế?

Họ không chỉ mệt ở tinh thần và thân thể, họ còn mỏi mệt vì nhân tâm, cho dù Eira và Anne có đến được những khu tập trung đông người, thì họ vẫn không có thời gian để nghỉ, đôi khi ngồi ở một gốc cây, ánh mắt mê mang nhìn xuyên thấu qua toàn bộ khu tập trung, tiếng huyên náo kèm theo phẫn nộ vang ra liên tục, có tiếng kêu cứu thảm thương đến rung động lòng người, nhưng chẳng ai có sức lực để dang tay ra giúp đỡ, có tiếng người đánh nhau hòa lẫn vào dòng máu đỏ, tựa như chúng có thể xé rách lòng người thành ngàn mảnh.

Có người già neo đơn nhìn xung quanh bằng ánh mắt vô thần, một tiếng thở dài vang ra như than cho thế giới đã thay đổi, vì con người không còn như trước, và có lẽ cũng là vì bất đắc dĩ cùng đau khổ.

Mặc dù họ đang sống, họ đang tồn tại, họ đang nhìn thấy và cảm nhận được tất cả những gì xung quanh, nhưng chắc chắn tâm hồn họ đã chết từ lâu rồi, không còn tấm lòng yêu thương, không còn thấy được hạnh phúc, đơn giản là vì thế giới này quá vô tình, và cũng có thế là họ quá yếu đuối đến nỗi bị đoạt đi tất cả cảm xúc của con người.

Có lẽ, ở trong mắt họ, thế giới chỉ còn lại quỷ dữ, chỉ cần trở thành quỷ dữ, tất nhiên họ cũng có thể tồn tại, quy tắc của thế giới chưa bao giờ hiện rõ đến như vậy. Cứ thế, con người truy lạc và sa đọa, mất hết nhân tính chỉ vì sinh tồn.

Eira, Anne tự thân trải nghiệm qua tất cả, và cũng có lần họ biến thân thành ác ma, hai tay nhuốm đầy máu tươi chỉ để tồn tại, tự lừa dối mình bằng một vài lý do nào đó, con người có thể ra tay giết hại con người bằng ánh mắt vô tình lạnh lẽo.

Bây giờ, cái thế giới tàn khốc, hỗn loạn đó bị xé nát và vỡ vụn thành bụi phấn, trong lòng Anne và Eira sao có thể bình tĩnh được chứ? Vùng đất trong mơ của họ, không biết bao nhiêu đêm dài, không biết bao nhiêu lần họ mơ thấy được vùng đất như thế này, nhưng rồi chợt tỉnh lại và nhận ra mình vừa chợp mắt vì mệt mỏi.

Họ có thể ăn mà không cần sợ người khác hạ độc!

Họ có thể uống nước sạch trong lành mà không sợ dịch bệnh nguy hiểm!

Họ có thể ngủ một giấc thật ngon mà không cần sợ người khác giết hại!

Không khí thì trong lành ẩn chứa một luồng khí tức yên lành làm con người như được đắm chìm vào thứ ánh sáng nhu hòa của mặt trời mỗi sớm mai.

“Đúng như cô nói, chúng ta rất may mắn khi đến được đây, nơi này khác biệt so với những khu tập trung khác, người phạm luật sẽ bị Giáo Đình trừng trị, còn quái vật và Venger sẽ bị ngăn cách khỏi bức tường thành to lớn.” Anne đưa ánh mắt nhìn về con đường ở bên ngoài ngôi nhà, người đi nhộn nhịp, khuôn mặt tươi cười cùng với phấn chấn, Anne chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thấy một mảnh yên vui như vậy.

“Nghe nói là Quang Minh Giáo Đình cùng Quân Đoàn Gaia sẽ tiến hành viễn chinh, tiêu diệt quái vật đoạt lại thế giới của chúng ta, và cứu những người khốn khổ ở bên ngoài.”

“Chúng ta được họ cứu giúp, đó là ân tình lớn nhất, vì vậy chúng ta không được trầm luân trong sự bảo vệ của họ, chúng ta nên chăm chỉ tu luyện để đạt được sức mạnh có thể trợ giúp Quân Đoàn Gaia phần nào.”

“Cô định gia nhập vào Quân Đoàn Gaia hả?” Eira nghe vậy, cô hiếu kỳ hỏi.

Anne trầm mặc, sau đó cô mới trả lời một câu không liên quan gì: “Toàn bộ khu tập trung kia, chỉ còn lại hơn hai ngàn người.”

Eira ngẩn ngơ, cô chỉ mới vừa tỉnh lại không lâu, thấy được nhiều người bị cứu nhưng chưa bao giờ đếm thử, bây giờ nghe Anne nói vậy, Eira thở dài: “Theo như tôi được biết, khu tập trung đó có hơn mười ngàn người.”

“Nếu Quân Đoàn Gaia đến sớm hơn thì có lẽ tám ngàn người kia cũng có thể được cứu.”

“Chính vì thế cho nên tôi mới muốn gia nhập Quân Đoàn Gaia, không nói đến những vấn đề khác, chỉ cần mục đích cứu lấy mọi người của họ là đủ để tôi cống hiến hết mình.” Anne nắm chặt hai tay lại rồi quyết tâm nói.

“Dù cho sức mạnh của một mình tôi không đáng là gì, nhưng hi vọng mọi người cũng có ý nghĩ như vậy, đoàn kết, làm cho Quân Đoàn Gaia mạnh hơn, sức mạnh đó tạo sự tự tin để có thể tiến hành viễn chinh.”

Eira và Anne đã nghe được một số thông tin về Thập Linh Hỏa thành, và họ nhận ra được Quân Đoàn Gaia trì hoãn nhiều ngày như vậy là do không đủ sức mạnh. Chỉ có một ngàn năm trăm thành viên lại dám hùng hổ giết về hoang dã, sự dũng cảm này có thể làm cho mọi người thán phục.

“Cô nói rất đúng, nếu Quân Đoàn Gaia mạnh hơn thì họ có thể viễn chinh nhanh hơn, đến vùng đất xa hơn, và cứu được nhiều người hơn.” Eira gật đầu nói.

“Cô đã quyết định gia nhập Quân Đoàn Gaia thì tôi cũng sẽ đi cùng với cô.”

“Vậy mới đúng là Eira mà tôi quen biết chứ.” Anne nói bằng giọng cảm động, ánh mắt vui vẻ.

“Hai cô gái đang nói chuyện gì mà cảm động vậy?” Một âm thanh vang lên kèm theo tiếng bước chân từ xa.

Anne và Eira ngẩn đầu nhìn về cánh cửa thấy được một người phụ nữ tuổi khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy đang cầm lấy một cái mâm hình vuông lớn, ở trên đặt nhiều chén dĩa đựng thức ăn nóng hổi, khói bay lên lan tỏa ra mùi hương kích thích bao tử Anne và Eira.

“Đây là phần thức ăn chiều của hai cô do đầu bếp của Giáo Đình chế biến, bao gồm đủ loại thức ăn đầy dinh dưỡng để cho hai cô có thể hồi phục nhanh hơn.” Người phụ nữ cười nói, sau đó đặt cái mâm lên trên bàn.

“Tôi là một trong những người đầu bếp đã tham gia nấu các món này, tên của tôi là Briona.”