Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 196: Yếu ớt và Mạnh mẽ! Đánh chặn Venger!




“Gừ!!”

Thời gian của trận chiến này đã lên đến gần một giờ, tiếng kêu gào của Venger đã ít hơn hẳn đi, nhưng mọi người cũng đã mệt lừ, chân tay cứng ngắt lại, cái miệng thì thở gấp để hấp thụ từng khí oxi bổ sung cho thân thể.

“Bọn chúng đang làm gì thế này?” Bỗng nhiên, có tiếng kinh hô vang lên, đó là một người thanh niên, quần áo của hắn đã bị ướt hết, thân thể dính đầy máu, chân tay có nhiều vết thương, nhưng tinh thần của hắn không hề mệt mỏi chút nào, hắn đang chém giết với một Venger, đột nhiên hắn nhìn thấy bọn Venger nhảy xuống tường thành và chạy về phía ngoài xa.

Xẹt!! Có một cô gái vừa chém bay đầu một con Venger dữ tợn, sau đó cô cũng nhìn thấy hình ảnh tương tự.

“Hình như là bọn Venger đang chạy trốn?” Cô khẽ nói trong khi đưa tay ra và lấy viên tinh thể tiến hóa, đây là một trong những lý do khiến mọi người điên cuồng như vậy, thứ giúp con người tăng sức mạnh lên trong một khoảng thời gian ngắn, ai mà không ham muốn vật đó.

Tăng thêm một phần sức mạnh nghĩa là tăng thêm một phần bảo đảm cho bản thân cũng như là những người thân của họ.

“Viên thứ tám.” Cô gái nói với giọng vui vẻ, chỉ có chiến đấu ở tần số này mới làm cho cô kiếm được nhiều tinh thể tiến hóa đến vậy, ở lúc bình thường, đi đâu tìm những Venger lạc đàn?

Đúng là có nhiều bầy Venger rời khỏi khu vực trung tâm thành phố để ra đi tìm kiếm thức ăn, nhưng cô gái chẳng thể nào dám tấn công một đàn Venger. Còn có một số Venger khác biệt, ngay từ đầu, chúng không hề tụ tập lại với những con khác, chúng hành động một mình ở bên ngoài hoang dã, chiến đấu và tiến hóa, những cá thể như vậy cực kỳ nguy hiểm và có sức mạnh lớn, một người như cô gái đó sẽ chết nếu chạm phải loại Venger này.

Trong một vài giây tiếp theo, các con Venger đều hành động giống nhau, bọn chúng nhảy khỏi tường thành và chạy về khu rừng ở xa.

“Bọn Venger đang chạy trốn!!”

“Chiến thắng đã thuộc về chúng ta!!”

“Chúng ta đã chiến thắng rồi hay sao?”

“Đây không phải là mơ chứ? Có ai đó làm ơn hãy nói cho tôi biết đi!!”

Nhiều tiếng hoan vô vang lên khắp nơi, các khu vực của tường thành đã trống trải đi nhiều, những Venger còn sống đang chạy trốn, để lại những thi thể của đồng loại và cố gắng đào tẩu.

“Giết!! Đuổi theo bọn chúng!!”

“Bọn chúng chính là kẻ thù không đội trời chúng của chúng ta, mau đuổi theo và tiêu diệt sạch!!”

Có tiếng la hét vang lên, nhiều người khôi phục lại tinh thần, họ cầm lên vũ khí và đuổi theo bọn Venger, tốc độ của họ rất chậm, chẳng thể nào đuổi kịp các sinh vật đang chạy trốn với tốc độ cao nhất và bỏ qua những thương tổn về cơ thể được.

“Quân Đoàn Gaia ở đâu!! Tiến lên, đừng để bọn chúng chạy thoát.” Nathan gầm lên.

“Giết! Giết! Giết!” Tiếng gào thét của Derek vang ra, nhiều thành viên của Quân Đoàn đã tấn công, đuổi theo bọn Venger đang trốn chạy ngay lập tức.

“Chúng ta đã chiến thắng lũ quái vật đã cướp đi ngôi nhà của chúng ta!” Nhiều người còn chưa phản ứng kịp, họ ngẩn ngơ nhìn theo lũ Venger đã chạy ở đằng xa.

“Cha ơi con đã trà thù cho cha rồi…!” Có người lẩm bẩm, vũ khí rơi khỏi tay, nước mắt của họ đã chảy ra không biết từ bao giờ, mặc cho thương thế ở trên cơ thể, họ ngã quỵ xuống đất và gào khóc.

Quá nhiều đau thương, quá nhiều mất mát, tất cả là do những Venger khát máu này đem lại cho họ, ở trong những lúc đó, họ chỉ biết chạy trốn và chiến đấu để bảo vệ bản thân, người thân của họ đã hi sinh để họ được sống tiếp.

Tất cả mọi người đều có một vết thương ở sâu trong đáy lòng, nhưng hoàn cảnh không cho phép họ bộc lộ ra nỗi đau đớn khôn cùng đó mà thôi, nhưng mà, lúc này, nỗi đau đớn đó không thể nào bị kiềm nén lại được, trong một thoáng chốc, họ đã để nỗi đau đó chiếm lấy thân thể, họ đã chiến thắng Venger, sinh vật đã cướp đi tất cả từ họ, bây giờ, họ có quyền đau đớn và gào khóc.

Chỉ đơn giản là một chiến thắng trước Venger, nhưng nó lại mang một ý nghĩa to lớn hơn nhiều! Họ có thể chống trả và chiến thắng Venger, đến một ngày nào đó, họ có thể tiêu diệt tất cả Venger ở trên thế giới, xây dựng lại thế giới mà họ đã đánh mất.

Cho dù thế giới kia rất trống trải vì họ không còn nhìn thấy các khuôn mặt quen thuộc và thân thương nữa, nhưng họ có thể nghĩ về tương lai, nghĩ về viễn cảnh mà những người đã khuất đã gửi gắm hi vọng vào họ.

Nghe được các tiếng khóc, Thanh Vũ chỉ trầm mặc, cảm xúc vui sướng, hạnh phúc nhưng lại xen lẫn nỗi đau tận cùng, một trải nghiệm mà hắn chưa từng gặp phải.

“Lúc này, cứ để họ như vậy đi, sự yếu ớt ở hiện tại, chính là sức mạnh của tương lai.” Thanh Vũ khẽ thở dài.

“Ngày mai, họ lại là những con người dũng cảm dám đấu tranh vì sự sống.”



“Chúng ta sẽ không đuổi kịp bọn chúng mất, anh Nathan hãy ra mệnh lệnh đi.” Có thành viên của Quân Đoàn Gaia nói trong khi đuổi theo bọn Venger, bọn chúng đã gần chạy đến khu rừng rồi, bọn họ cách rất xa Venger.

Nathan không trả lời, mà là chăm chú nhìn về phía bọn Venger, bọn chúng có khoảng một ngàn mấy con, chỉ bấy nhiêu đó, Nathan tự tin Quân Đoàn Gaia và những người sống sót đang đuổi theo có thể tiêu diệt được.

“Không cần phải gấp, có người đã giúp chúng ta rồi!” Lucas bình tĩnh nói.

“Đúng vậy, những người đáng kính.” Derek nói với giọng hâm mộ, khác với biểu hiện thường thấy, chỉ khi nhìn thấy những con người này, Derek để lộ ra thái độ như vậy.

“Gào!!” Lũ Venger vừa chạy, chúng vừa gầm thét với sự sợ hãi, chúng thật là bị những người sống sót giết đến sợ rồi, dù sao tinh thần của chúng cực kỳ yếu, nhìn thấy xung quanh toàn là xác của đồng loại, chúng không sợ hãi mới lạ, nhất là khi chúng nhận ra được một chuyện quan trọng, tất cả thủ lĩnh mạnh mẽ của chúng đã chết hết, không một vị thủ lĩnh nào còn sống.

Cơn sợ hãi lan ra xung quanh, từ Venger này sang Venger, bắt đầu là một Venger không chịu nổi bầu không khí quỷ dị nữa, nó chạy trốn, nhảy khỏi tường thành, Venger khác nhìn thấy vậy, nó cũng bắt trước theo con đầu tiên, cứ thế, các Venger còn sống sót sau cùng đã chạy trốn.

Bước chân nặng nề của chúng dẫm lên mặt đất cứng rắn, hàng ngàn Venger cùng nhau chạy trên đất bằng tạo thành một khung cảnh rầm rộ, cùng với những chấn đống mạnh mẽ.

Mắt thấy khu rừng đã xuất hiện ở trước mặt, các Venger liền tăng tốc, chỉ cần chạy vào đó, bọn chúng mới cảm thấy an toàn, giống như một con người thường tìm kiếm một vật che chắn họ khỏi sự nguy hiểm vậy, lúc này, Venger cần sự che chở từ khu rừng.

Một loài sinh vật chẳng có trí khôn thì chỉ có thể hành đồng bằng bản năng mà thôi.

“Muốn chạy trốn?” Không Thiên Hà đứng ở giữa không trung, hắn lạnh nhạt nhìn bầy Venger, sau đó hắn chém ra một kiếm về phía trước, kiếm quang xuất hiện rồi phóng thẳng đến bầy Venger.

“Tất cả lưu lại đi, để các ngươi chạy đi thì sẽ có người phải chết nếu gặp phải các ngươi nữa.” Rinka đứng ở một bên, đối diện với Không Thiên Hà, cô lấy mũi tên ra và kéo lên dây cung, mũi tên bay khỏi Rinka, gào thét đâm tới bọn Venger.

“Ngũ Hành Thánh Thuật – Thổ.” Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, đó là Mặc Hàn, hắn đang đứng ở bìa rừng, vừa nói xong, tay hắn vừa kết ấn, các ký hiệu huyền ảo hiện ra ở xung quanh thân thể của Mặc Hàn, tạo thành một vòng tròn ma thuật có ánh sáng màu nâu nhạt, vòng tròn xâm nhập vào mặt đất.

Chỉ trong nháy mắt, một bức tường cao đến mười mét xuất hiện phía trước bầy Venger đang bỏ chạy, không dừng lại ở đó, trên bức tường còn có các cây cọc nhọn hoắc.

Ba kỹ năng sử dụng gần như là đồng thời khiến bọn Venger lâm vào tình trạng nguy hiểm.

Xẹt!!

Kiếm quang lướt qua, từng con Venger bị chém làm đôi, có Venger còn chưa chết, nó lê lết thân thể để tiến về phía trước, không để nó đợi lâu, mũi tên của Rinka liền bay đến rồi đâm xuống mặt đất.

Ầm!! Vụ nổ có hình một đóa hoa sen mỹ lệ hiện lên giữa bầy Venger, hai kỹ năng có sát thương diện rộng đã tiêu diệt một phần hai Venger.

Chúng không thể nào dừng lại được nữa và bọn Venger đành phải dùng sức mạnh để phá tan bức tường thành của Mặc Hàn!!

Ầm!! Ầm!! Chúng dùng tốc độ cực nhanh đâm vào, làm cho bức bằng đất run lên và làm cho bức tường bị rạn nứt, nhưng mà bọn Venger rất thảm thiết, thân thể của chúng bị cọc nhọn xuyên qua, có Venger còn bị đâm chết ngay tại chổ.

Cuối cùng bức tường thành đã đổ nát, các Venger còn sống sót nhảy qua lớp đất đá và bụi mù, tưởng chừng như bọn chúng đã đến được khu rừng an toàn, thì có một âm thanh hưng phấn vang vào tai của chúng.

“Bọn mày định chạy trốn? Hỏi tao chưa vậy?” Đó là âm thanh của Dieter, hắn đang đứng ở một cái đồi nhỏ trước khu rừng, với ánh mắt hưng phấn vì sắp được đánh nhau, ngọn lửa màu đỏ hồng cháy rực ở trên thân thể của hắn.

“Hỏa Quyền!!” Một đòn đánh đậm chất lưu manh, không có chiêu thức hoa mỹ gì, chỉ cần đấm ra một quyền cực kỳ hung mãnh, ngọn lửa của Dieter liền cắn nuốt các Venger ở hàng đầu.

Mùi khét tỏa ra xung quanh, Dieter nhảy vào giữa bầy Venger, ánh lửa trùng thiên, soi sáng khu vực đó, đến nỗi người ở trên tường thành còn nhìn thấy được.

“Thằng này đang phát tiết à?” Richard đang ở trên bức tường, hắn nhìn thấy rõ ràng bằng thần thức, tất cả đều đã được tính sẵn, chiến thắng này cần phải là một chiến thắng hoàn toàn, không để lại một Venger nào còn sống hay chạy trốn, tất cả vì muốn tạo nên lòng tin của mọi người.

“Giết!!” Không Thiên Hà, Rinka, Mặc Hàn cùng xông vào bầy Venger và tàn sát, các thành viên đang đuổi theo ở sau đã đến kịp và tham gia buổi tiệc chết chóc, một phương là Venger đang bị đồ sát, cảnh tượng hết sức máu tanh làm cho nhiều người không dám nhìn thẳng.