Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 123: Đẫm máu




“Haha, sau trận chiến này chắc chắn ta sẽ tiến hóa thêm một bậc, đến đây nào, lũ quái vật, hãy trở thành năng lượng cho đi!”

Một người đàn ông trung niên, thân hình to lớn, hắn cầm một thanh đao khổng lồ và vung nó bằng hai tay, những giọt mồ hồi nhỏ xuống từ khuôn mặt của hắn.

Nhưng hắn không có vẻ gì là mệt mỏi, cây đao to lớn chém nát cái càng của Bọ Ngựa khổng lồ ở trước mặt hắn và xẻ nó thành hai nửa.

Người đàn ông nhanh chóng thu nhập tinh thể biến dị và để vào trong túi rồi tìm kiếm mục đích tiếp theo.

“Hừ, dám tấn công người của chúng ta à, nhận lấy này, lũ quái vật không có não!”

Mỗi khi nhìn thấy người sắp bị nguy hiểm, ông ta liền xung phong lên giúp đỡ, đây là một chuyện bình thường trong những trận chiến.

Trong trận chiến tàn khốc, khắp nơi đều có tiếng hô quát rầm trời, máu tươi nhuộm đỏ khắp mặt đất, từ trẻ con cho đến người già, bất kỳ ai cũng đang cầm chặt vũ khí và chiến đấu vì sinh mạng của họ.

Qua nhiều tháng sinh tồn, ít nhiều gì, bọn họ đã tiến hóa vài bậc, đủ để chống cự với bầy Bọ Ngựa khổng lồ.

Ở đây, không một ai có nổi sợ hãi ở trên khuôn mặt, sợ hãi không giúp ích gì cho họ trong lúc này, đã lâu lắm rồi, bọn họ đã vứt đi cảm xúc sợ hãi, bọn họ chém tan kẻ địch và giành lấy thắng lợi từ trận này cho đến trận khác để sinh tồn đến ngày hôm nay.

“Đó là Richard thủ lĩnh!”

“Người đàn ông mạnh nhất trong quân đoàn Richard!!”

Tiếng kinh hô đột nhiên vang ra, nhiều người nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen lóe qua, xông thẳng vào bầy Bọ Ngựa khát máu, mỗi khi bóng đen lướt qua, những con Bọ Ngựa đều bị chém thành nhiều mảnh và rơi xuống đất, không một con Bọ Ngựa nào có thể biết nó bị thứ gì giết chết.

Một sức mạnh áp đảo đàn Bọ Ngựa!

Đó giống như là một viên lưu tinh đang tỏa sáng ở chiến trường, những viên lưu tinh này chỉ có thể là những người tiến hóa đã thức tỉnh năng lực.

‘’Thật là mạnh mẽ!!”

Từ hàng Bọ Ngựa rơi từ trên không xuống đất tạo thành một cơn mưa xác nhỏ, một cảnh tượng trùng kích vào thị giác của mọi người.

Richard là một người đàn ông cao, thân hình không quá to lớn, hai tay hắn cầm hai cây đao được làm bằng xương cốt màu trắng ngà sắc bén, mỗi lần hắn lướt qua những con Bọ Ngựa, hai cây đao đều chém chính xác vào điểm yếu của chúng và giết chết chúng.

Tốc độ của hắn quá nhanh đến nổi không một con Bọ Ngựa nào có thể theo kịp!

Ầm!! Ầm!!

Bầu trời đêm được soi sáng bởi những cây đèn điện to lớn, trong thời khắc nguy hiểm, bọn họ đã bật lên chiếc đèn chiếu sáng toàn bộ điểm tụ tập.

Nhưng, ánh sáng của ngọn đèn đã bị che mờ bởi một ngọn lửa trên không trung, ngọn lửa khổng lồ kia đã cắn nuốt hàng chục con Bọ Ngựa và thiêu đốt chúng thành cặn bã.

Một bóng đen từ trên trời rơi xuống và nhẹ nhàng tiếp đất, đây là một tên thanh niên có khuôn mặt bình thường, giống như là một tên lưu manh ở nơi xó chợ, đầu tóc của hắn nhuộm nhiều màu trông rất bắt mắt, đặc biệt hắn còn đeo một cái kính đen.

“Nào các anh em, bây giờ, đại ca Dieter sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh hủy diệt thật sự!!’’

“Hãy chiêm ngưỡng màn trình diễn của ta, ngọn lửa thiêu đốt từ địa ngục tăm tối sẽ soi sáng cái thế giới chết tiệt này!!”

Khác hẳn với màn xuất hiện hoành tráng của Dieter, hắn ta đưa lên đôi tay về phía bầu trời và gào thét, sau lưng hắn là hàng chục thanh niên, thiếu nữ đầu tóc lòe loẹt, trên người còn xăm đầy hình thù kỳ quái.

‘’Đại ca Dieter là số một!’’

“Đại ca Dieter quá mạnh!’’

“Những con Bọ Ngựa này chỉ có thể làm nền cho đại ca Dieter mà thôi!”

Đám thanh niên thiếu nữa hò hét điên cuồng, tựa hồ bọn họ không coi cảnh tượng xung quanh ra gì.

‘’Giết hết chúng cho ta, nghiền nát bọn quái vật này!”

Dieter biểu hiện thỏa màn rồi sau đó hắn hô to.

Xung quanh thân thể hắn bỗng chốc bốc cháy lên dữ dội, ngọn lửa có nhiệt độ cực kỳ cao làm cho người khác không dám đến gần.

Sau đó Dieter nhảy thẳng vào đám Bọ Ngựa khổng lồ đang phóng tới đây, một hỏa quyền của hắn đấm ra, một cơn bão lửa từ đó bắn thẳng lên trời, nó đốt cháy tất cả những con Bọ Ngựa đang ở trong đó.

“Đại ca Dieter uy vũ!”

“Xông lên, anh em hãy theo sau đại ca Dieter!!”

Đám thanh niên chạy theo Dieter, những con Bọ Ngựa khổng lồ đều bị bọn họ đập chết bằng những chiếc côn hay gậy kim loại, không khác gì một đám côn đô đang đánh nhau.

Nhiều người sống sót thấy vậy, không những không ngạc nhiên hay sợ hãi, mà còn chạy theo dòng côn đồ và càn quét mọi thứ đi qua.

‘’Đó là đầu đảng băng lưu manh khét tiếng Dieter!’’

Những người nhìn thấy cảnh này đều cười khổ, không ngờ trước khi tai nạn là lưu manh, nhưng sau khi tai nạn vẫn là lưu manh, thế giới có thế thay đổi, nhưng một số thứ không thể thay đổi a.

‘’A, tay của ta, tay của ta, cứu ta!”

Một người thanh niên bị chém đứt một cánh tay đang cầm vũ khí, hắn nhìn con Bọ Ngựa đang mở mồm máu định cắn vào đầu hắn, hai hàng nước mắt tuông ra.

Đối diện cái chết, nổi sợ hãi đã phá nát hàng rào tâm linh của hắn.

Con Bọ Ngựa không vì hắn cầu xin tha thứ mà dừng lại, cái miệng nó cắn nát đầu của người thanh niên, bằng đôi hàm cứng rắn, nó nhai ngầu nghiến một cách ngon lành.

‘’Không, Trina, ngươi, con súc sinh, chết đi!!”

Đồng bạn bên cạnh hắn vừa đánh chết một con Bọ Ngựa, nhìn thấy cảnh này, hắn gào thét bằng giọng bi phẫn kèm theo điên cuồng, hắn cầm một cây búa và đập thẳng vào con Bọ Ngựa để trả thù cho bạn thân.

Cảnh tượng máu me tiếp diễn khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét điên cuồng, tiếng cầu cứu trong tuyệt vọng, ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt một vùng trời, tiếng vũ khí va chạm vào nhau, chúng đan xen tạo thành một bức tranh sống động về sinh tồn trong thế giới địa ngục u ám này.

‘’Hãy lấy rào chắn là các ngôi nhà để bảo vệ và phản công!’’

“Mọi người hãy tập trung tụ họp vào ba thế lực.’’

Số lượng của Bọ Ngựa càng ngày càng đông, chúng kéo đến như một cơn lũ màu đen bao phủ vùng trời, lúc này, bầu trời đã là lãnh địa của chúng, những con người đang giẫy dụa chính là con mồi béo bỡ.

Ở đây, những người sống sót đã tụ hợp đi đến gần vào nơi của ba tổ chức mạnh nhất, bởi vì chỉ đồng lòng với bọn họ mới có thể vượt qua đêm nay.

Nhiều sinh vật biến dị theo mùi máu tanh chạy đến đây đều phải rời xa nhanh chóng, bởi vị bọn chúng không dám khiêu khích đàn Bọ Ngựa đang đói.

Cái bọn chúng thấy là một cơn bão màu xanh, trung tâm của nó là tụ điểm Nikasa.

Rinka bắn ra hàng loạt mũi tên vào thẳng vào bầy Bọ Ngựa, tốc độ bắn tên của cô cực kỳ nhanh đến nổi không ai nhìn thấy cô đã bắn bao nhiêu mũi tên.

Những mũi tên kim loai xuyên thẳng qua thân thể của Bọ Ngựa ở trên đường và nổ tung thanh lý một vùng rộng lớn.

‘’Rinka thủ lĩnh, số lượng của Bọ Ngựa đang ngày càng tăng lên.’’

Một tên thanh niên đang đứng gần Rinka, với giọng nói bất lực, hắn chém từng con Bọ Ngựa đang muốn tấn công Rinka thành nhiều mảnh.

Bọn họ đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà nhỏ, khu vực có nhiều bức tường bao quanh làm rào cản, và hàng chục người của đoàn thợ săn Rinka đang yểm trợ cô để cô thỏa thích tiêu diệt Bo Ngựa.

Rinka nhíu mày, cho dù cô đã giết hàng trăm, hàng ngàn con Bọ Ngựa, nhưng số lượng của bọn chúng không có vẻ gì là giảm đi.

‘’Mọi người, hãy thụ hẹp vòng phòng thủ, có lẽ hai tên kia đã biết tình hình nguy hiểm và đang muốn tụ họp với chúng ta!’’

Trong ba tổ chức, cứ điểm của đội thợ săn Rinka có sức phòng ngự cao nhất, bởi vì đây là một quảng trường khổng lồ bằng kim loại và có nhiều cửa sổ, bọn họ chỉ cần vào đó và giữ lấy vị trí là được.

Cho dù nhìn thấy đồng đội đã từng kề vai sát cánh bên họ bị chém thành nhiều mảnh và trở thành thức ăn cho quái vật, cho dù nhìn thấy người mà họ thương yêu chết đi ở trong đáy mắt, nhưng, đôi tay của họ vẫn nắm chặt vũ khí và chém ra bằng tất cả sức mạnh.