Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 38




Ra vẻ, quá mức ra vẻ rồi.

Hệt như một con chim công xòe đuôi.

Hai vị của chi đội phòng chống m4 túy và chi đội đặc công lúc này không hẹn mà cùng chọn cách chặn trò chuyện nhóm, không bao giờ lên tiếng nữa.

Chung Ý trong lòng khóc không ra nước mắt, nghĩ bụng, đội phó Giang, anh đây là muốn chơi ch.ết tôi thì có! Tiền thưởng cuối năm nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn không còn gì nữa!

Nghĩ tới đây Chung Ý càng cảm thấy chua xót, định từ trong sự chua xót tranh thủ kiếm chút an ủi.

Chung Ý nói: “Bận rộn đến giờ này vẫn chưa được ăn cơm, đội phó Giang, hay là chúng ta ghé tiệm nào đó ăn nhé?”

Giang Diễn đang còn cảm thấy tự hào về thành tựu là người kết thúc đề tài trò chuyện lúc nãy, tiện tay cất điện thoại di động vào túi, ngẩng đầu: “Về văn phòng gọi đồ ăn bên ngoài đi, ghé tiệm làm gì.”

Chung Ý: “...”

Giang Diễn nghiêm mặt nói: “Đơn trình xin ý kiến kết thúc vụ án lần trước viết chưa? Tài liệu thảo luận tình tiết vụ án cho ngày mai chuẩn bị tới đâu rồi? Phải rồi, trước đó viện kiểm sát nói cần bổ sung điều tra vụ án vứt xác, tiến độ thế nào rồi?”

Giang Diễn đưa ra ba câu hỏi liên tiếp đánh thẳng vào tinh thần người khác, khiến Chung Ý của lúc này gần như hóa đá, ôm ng.ực giả ch.ết hoàn toàn xụi lơ.

Sơ Hiểu Hiểu lặng lẽ giơ tay: “Tôi có thể gọi món mang về với các anh không?”

Giang Diễn khó hiểu liếc cô: “Bọn họ ngược đãi em, ngay cả cơm cũng không cho em ăn sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Sơ Hiểu Hiểu giải thích: “Tôi bận nhớ mấy chuyện khác, hình như chưa ăn no.”

Mười lăm phút sau.

Họa Đường Xuân.

Phòng bao Mai Tự.

“Thịt bò thái sợi xào khoai môn ở đây cũng khá ngon, kêu một phần nhé?” Giang Diễn và Sơ Hiểu Hiểu ngồi song song cùng xem thực đơn, “Đậu phụ hạnh nhân thì thế nào?”

Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ một lát, nghiêng đầu đến gần mặt Giang Diễn, nhẹ nhàng chỉ: “Tôi muốn ăn món sườn giòn và tôm viên này.”

Chung Ý và Trâu Hạo đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không rõ vì sao vốn đang định gọi đồ ăn bên ngoài, thế nào lại trôi dạt tới nơi này.

Lần trước Giang Diễn dẫn bọn họ tới đây tự bỏ tiền túi khao một bữa tiệc đã là rất lâu rồi, lúc đó do đại ca Giang vừa được thăng chức tăng lương.

Có điều phòng bao không lớn như lần này, cũng không xa hoa như lần này.

Trang hoàng thế này cũng quá khoa trương rồi đấy?!

Giang Diễn giải thích: “À, các phòng khác đều đầy rồi, chỉ còn lại mấy phòng bao cao cấp này thôi, các cậu chịu khó ngồi một chút.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Trâu Hạo: “...”

Chung Ý: “...”

Thấy hai người đối diện đang sốt sắng gọi món, Trâu Hạo nhịn không được nói: “Đội phó Giang, anh cũng quan tâm bọn tôi chút đi chứ, anh không muốn biết bọn tôi muốn ăn món gì sao?”

Giang Diễn nghe vậy mới dời mắt khỏi thực đơn, khó tin nói: “Tr.ên tay các cậu không phải cũng có thực đơn sao, tự mình xem đi.”

Trâu Hạo: “...”

Giang Diễn nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi đưa thực đơn đến trước mặt các cậu, giúp các cậu lật từng trang một hay gì?”

Tâm tình Trâu Hạo rất phức tạp, không hiểu sao cảm thấy mình giống như một người qua đường ất ơ nào đó đi theo ăn chực.

Sau đó lại nghe Giang Diễn nói: “Em có muốn thử món thịt bò bít tết ở đây không, tuyệt đối ngon hơn gấp trăm lần nhà hàng ngu ngốc có thẻ hội viên tr.ên một vạn trở lên ngày hôm qua.”

Trâu Hạo: “...”

Sơ Hiểu Hiểu thoáng sửng sốt, lúc này mới sực nhớ tới tối hôm qua trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, Giang Diễn quả thật đã nói muốn dẫn cô đi ăn một bữa ngon.

Cô cười khẽ: “Vậy ở đây có móng heo không?”

Giang Diễn liếc nhìn cô, cười khẩy.

Trâu Hạo nhìn hai người đối diện giống như đang xem phim thần tượng thanh xuân, nếu đội phó Giang của bọn họ đầu quân vào giới giải trí, nhất định có thể đứng đầu, chỉ cần dựa vào ngoại hình ưa nhìn, đường nét hoàn hảo và mái tóc đen bồng bềnh cũng đủ lọt vào danh sách hot nhất.

Haiza, anh thay đổi rồi.

Giang Soái đã không còn là cẩu độc thân vạn năm coi ngoại hình của mình như một gánh nặng, đi qua vạn bụi hoa, tr.ên người không dính một phiến lá.

Giang Soái cũng đã học được cách tán gái rồi.

Sau này lão Giang công kích anh ấy chuyện hói đầu, anh ấy cũng không thể lấy chuyện ế vạn năm của đối phương ra công kích lại nữa.

Haiza...

Nhân sinh gian nan!

Hãy để yên cho anh ấy tiếp tục hói đi.

Chung Ý đang còn đánh nhau với nhân vật phản diện trong đầu, rối rắm không biết chọn gà luộc hay vịt kho, khóe mắt chợt liếc thấy vẻ mặt Trâu Hạo đầy ý vị sâu xa.

Chung Ý nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Anh Hạo, anh làm sao vậy? Đau bụng à?”

Trâu Hạo cầm lấy cái ly uống một ngụm nước để nhuận họng, sau đó nói: “Không có gì, lo gọi đồ ăn của cô đi, sao nói nhiều vậy chứ?”

Chung Ý: “???”

Giang Diễn thấy ánh mắt Chung Ý dừng lại ở góc tr.ên bên trái khoảng ba phút, rốt cục nhịn không được phải mở miệng: “Chọn đi, gọi cả đi.”

Chung Ý: “Đội phó Giang?”

Giang Diễn nói: “Trẻ con mới lựa chọn, cô đã không còn là trẻ con nữa.”

Chung Ý đột nhiên cảm thấy đội phó Giang của giờ phút này chưa bao giờ khiến người ta cảm động như vậy, lúc này mới sụt sùi nói: “Đội phó Giang, như vậy liệu....có ổn không?”

“Có gì mà không ổn?” Giang Diễn nói, “Gọi đi, tôi mời khách.”

Cuối cùng, đối mặt với hai, ba mươi món ăn tr.ên bàn ăn lớn như vậy, ngay cả Sơ Hiểu Hiểu cũng có chút hoài nghi nhân sinh.

Hình như quả thật...... Không ổn lắm?

Như vậy cũng quá khoa trương rồi!

Giang Diễn đành phải mở miệng, trấn an lòng người: “Ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, không ăn hết thì đóng gói mang về.”

Nhất thời, cảm giác tội lỗi vì xa hoa lãng phí lương thực của mấy người rốt cục cũng tiêu trừ hơn phân nửa, có thể thoải mái ăn cơm.

Trâu Hạo còn đặc biệt gửi tin nhắn chúc mừng vào nhóm nhỏ của chi đội.

“Các con của bố! Buổi chiều thêm cơm! Đội phó Giang tự bỏ tiền!”

Mọi người lệ rơi đầy mặt mở xem hình ảnh chè chén say sưa của bọn họ.

Đội phó Giang rơi vào bể tình thật đúng là nổi bật hơn người, vượt lên tr.ên đồng loại, ngầu lòi nhất thiên hạ!

-

Sơ Hiểu Hiểu ăn đến no căng bụng, tr.ên đường trở về cứ liên tục suy nghĩ, chuẩn bị tâm lý sắp béo lên mười cân.

Chung Ý còn đang lật xem những bức ảnh đồ ăn được selfie bằng điện thoại, vì không thể đăng lên vòng bạn bè mà đau buồn không thôi.

Lần trước có đồng nghiệp đi công tác, để thưởng thức đặc sản của địa phương, anh ta đã tự bỏ tiền túi để thuê đầu bếp làm ra một bữa ăn ngon, nhất thời vui vẻ đăng ảnh. Kết quả không biết bị người nào tra ra được thân phận, lên án mạnh mẽ chuyện nhân viên công chức ăn nhậu phung phí, tác phong không đứng đắn!

Tr.ên thế giới này chỉ có đồ ăn ngon là không thể phụ lòng, Chung Ý có chút mệt lòng, cũng thở dài thườn thượt.

Giang Diễn: “???”

Trâu Hạo: “???”

Hai tên thẳng nam không thể hiểu được, chẳng lẽ con gái sau khi ăn no uống say đều có kiểu sầu khổ đau thương như này sao?

Sơ Hiểu Hiểu bị lây nhiễm, cũng vuốt bụng kêu r.ên: “Bụng tôi hình như lại lớn hơn rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu vốn cho rằng Giang Diễn có thể an ủi cô vài câu.

Giống như trước kia, sẽ nói rằng tay chân em ốm yếu gầy gò, mong manh dễ vỡ.

Kết quả Giang Diễn chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, tiếp lời: “Hình như cũng có chút.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn nói: “Nhưng cũng không sao...”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì oán thầm, coi như anh còn có chút lương tâm.

Giang Diễn: “Nhiều lắm cũng không quá năm tháng.”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

Sơ Hiểu Hiểu còn đang lưỡng lự giữa “Nổi giận” và “Thôi bỏ đi, ai bảo anh đẹp trai như vậy”, Chung Ý vẫn luôn im lặng đột nhiên hứng trí bừng bừng nói: “Wow, tuyết rơi rồi kìa!”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Không biết từ lúc nào ngoài trời đã đổ tuyết, trôi theo làn gió lành lạnh rơi đầy tr.ên những hàng cây xanh mướt ven đường, đâu đâu cũng có thể thấy được các cặp đôi đang khoác tay nhau.

Một chàng trai trong số đó thậm chí còn cố ý dừng bước, vỗ nhẹ vào mái tóc đen mịn màng đang đọng lại một lớp sương trong suốt như pha lê của cô gái.

Cùng với tuyết bay tán loạn đầy trời, dường như ngay cả gió bắc lạnh thấu xương cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

Giang Diễn cũng nhìn theo ánh mắt của cô, đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

Anh nói: “Tôi để đồ ở bên gối.”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, thiếu chút nữa không kịp phản ứng, mờ mịt nhìn thẳng vào mắt Giang Diễn.

Sơ Hiểu Hiểu: “Gì cơ?”

“Tặng em đấy.” Giang Diễn thờ ơ nói, “Em về sẽ biết.”

—hết chương 38—

- -----oOo------