Thừa dịp mọi người đều còn đang ngây ngốc, Ngu Sanh tiến lên nhiệt tình dào dạt mà hô một tiếng: “Ai, sao cậu lại tới nhà của tôi, không phải nói gặp mặt ở công ty sao?” Ngu Sanh chớp chớp mắt với Nghê Uyển Sính, quay đầu lại cùng Ngu ba Ngu mẹ nói: “Đây là đồng sự ở công ty con, hẹn nhau đi công ty tăng ca.
”
Ngu ba: “Đồng sự có chìa khóa nhà con sao?”
Ngu Sanh: “Ai u, chìa khóa nhà nàng con cũng có, phương tiện chiếu cố nhau thôi!”
Nghe ra cũng coi như hợp lý, Ngu ba Ngu mẹ tuy có điểm hồ nghi nhưng cũng không nói gì nữa.
Nghê Uyển Sính thoải mái hào phóng mà kêu: “Cháu chào bá phụ bá mẫu.
”
Chào hỏi xong, Ngu Sanh vội nói: “Nếu không hôm nay chúng ta không tăng ca nữa? Tôi ở cùng ba mẹ, cậu cũng về nhà nghỉ ngơi?”
Nghê Uyển Sính nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái.
Đôi tay Ngu Sanh lặng lẽ tạo thành chữ thập, không ngừng nháy mắt to cầu Nghê Uyển Sính phối hợp.
Ngu ba Ngu mẹ đương nhiên nhìn không tới hỗ động của hai người, Ngu mẹ thực nhiệt tình mà hô: “Người ta vừa đến lại kêu đi về, tới cũng tới rồi, ăn cơm trưa rồi hãy đi!”
Mẫu thân đại nhân đã lên tiếng, Ngu Sanh cũng không tiện nói gì nữa chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện mà để Nghê Uyển Sính lưu lại.
Vì thế mấy người vào nhà, Ngu mẹ lại nói: “Tiếp trái cây đi, lớn như vậy rồi, còn không biết đón tiếp đồng sự.
”
Ngu Sanh nhìn thoáng qua lão ba lão mẹ rõ ràng có điều tính toán, yên lặng vào phòng bếp rửa trái cây.
Quả nhiên Ngu Sanh vừa quay người, Ngu ba Ngu mẹ liền bắt đầu đề ra nghi vấn: “Cô gái, cháu tên là gì?”
Ngu ba Ngu mẹ là rất thoáng, lúc học cấp ba Ngu Sanh đã xuất quỹ, bạn gái chính là hàng xóm thanh mai mà ba mẹ thích kia.
Nàng hiện tại đến cái này tuổi, ba mẹ cũng đều thấy rồi, nói đúng ra cũng không quản nam nữ, chỉ cần đối tốt với Ngu Sanh, Ngu Sanh thích, hai vợ chồng già liền hai tay tán thành, nhưng mục đích đều là muốn Ngu Sanh nhanh chóng tìm một người để gả hoặc là cưới một người vào nhà cũng đúng.
“Nghê Uyển Sính.
”
Ngu ba: “Uyển Sính trong câu thơ uyển ước sính đình công ngữ tiếu?*”
*trích trong bài thơ thời Đường Tân khúc nhị thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ
“Đúng vậy.
”
“Ông già, có phải có ngôi sao nào đó cũng họ Nghê hay không?” Đây là tiếng Ngu mẹ.
“Người ở nơi nào?”
“Nguyên quán Phúc Kiến, có điều, người trong nhà rất sớm đã ở thành phố này làm ăn buôn bán.
”
Sau khi gặp lại cũng chưa từng hỏi qua tình hình gia đình của Nghê Uyển Sính, không phải trước kia nói nhà nàng rất nghèo sao? Như thế nào hiện tại lắc mình biến hoá thành nhị đại? Ngu Sanh ở trong phòng bếp nghĩ.
“Ừ, người ở đây, khá tốt.
” Ngu ba hơi hơi gật đầu, “Cô gái cháu bao lớn rồi?”
“28.
”
“Cùng năm với A Sanh nhà chúng ta, kết hôn chưa?”
“Chưa ạ.
”
“Ai nha, tốt! Tốt!” Ngu ba ngu mẹ nghe vậy liếc nhau, cùng kêu lên nói “Tốt”, làm cho Ngu Sanh trong phòng bếp không khỏi có chút đỏ mặt, người ta chưa kết hôn thì có cái gì tốt!
“Có phải thích A Sanh nhà chúng ta hay không?”
“Trong nhà còn ai?”
“Đang ở đâu?”
“Mua nhà chưa?”
Ngu Sanh bưng trái cây ra, nghe được lời này nhịn không được trợn trắng mắt: “Ai nha, ba mẹ, hai người làm gì vậy? Tra hộ khẩu hả? Hỏi linh tinh gì thế?”
“Con đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy.
Nếu tiểu Nghê muốn mua phòng, chúng ta cũng có thể giúp đỡ tham khảo tham khảo, có phải hay không?” Ngu mẹ trừng mắt nhìn Ngu Sanh, quay đầu lại nói: “Tiểu Nghê, nào, ăn trái cây, dứa này mới vừa mua, tươi lắm ---”
Nghê Uyển Sính vừa định từ chối, Ngu Sanh ở bên cạnh nảy ra ý xấu: “Đúng vậy, nếm thử đi, chúng ta mới vừa mua dứa ở Cửu Thành, ăn ngon lắm.
”
Ngu Sanh cười khanh khách mà nhìn về phía Nghê Uyển Sính, ý cười đong đầy trong mắt, Nghê Uyển Sính nhất thời thất thần.
Khi Nghê Uyển Sính phản ứng lại, dứa đã tới bên miệng nàng: “Cảm ơn.
”
Ngu Sanh tất nhiên là biết Nghê Uyển Sính không thích ăn dứa, nàng trong lòng đang âm thầm cười trộm.
Cũng may Nghê Uyển Sính ăn hai miếng dứa sau liền cáo từ.
“Đi thong thả!” Ngu Sanh cười tủm tỉm tiễn khách, nàng rõ ràng Nghê Uyển Sính vì cái gì mà phải đi gấp như vậy.
Lời nói mới vừa dứt, Ngu Sanh đã bị Nghê Uyển Sính túm lấy cổ tay kéo ra ngoài cửa.
Ngu Sanh không nghĩ tới nàng gan lớn như vậy, hoảng sợ, theo nàng lực đạo đi ra ngoài cũng trở tay đóng lại cửa phòng trộm.
Nghê Uyển Sính một câu cũng chưa nói, thẳng tắp mà hôn nàng.
Dứa mới vừa ăn còn hàm ở đầu lưỡi nàng, lúc Ngu Sanh phản ứng lại, dứa đã vào trong miệng Ngu Sanh.
Ngu Sanh muốn nhổ ra lại bị Nghê Uyển Sính cường thế lấp kín, thẳng đến khi xác định Ngu Sanh đã đem dứa nuốt xuống, Nghê Uyển Sính mới buông nàng ra.
“Ăn ngon không?” Nghê Uyển Sính mỉm cười hỏi.
“Cậu, biến thái!” Ngu Sanh dậm chân.
Nghê Uyển Sính, cậu thật đúng là ấu trĩ.
Đây tính cái gì!
“Đi mau, đi mau!” Trợn trắng mắt, Ngu Sanh đuổi nàng đi.
“Lần sau lại thu thập cậu.
” Nghê Uyển Sính thả ra nhiệt khí ở bên tai nàng, ngứa ngứa làm Ngu Sanh nhịn không được khẽ run lên.
Ngu Sanh mặt đỏ lên: “Cậu, cậu ---”
Chung quy vẫn là chưa nói ra cái gì.
“Ngu Sanh, cậu học nhiếp ảnh xem sách thiết kế trang phục làm gì? Cũng thật làm người ngoài ý muốn.
” Lúc vào thang máy, Nghê Uyển Sính để lại một câu.
Ngu Sanh nhìn bóng dáng nàng đi vào thang máy, thẳng đến khi thang máy biểu hiện đã đến bãi đỗ xe, nàng mới than nhẹ một hơi xoay người về phòng.
Trở lại chung cư, Ngu mẹ chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tiểu Nghê thật là đồng sự của con sao?”
“Mẹ, con biết mẹ muốn nói cái gì.
” Ngu Sanh không có sắc mặt tốt.
“Ai nha, mẹ liền hỏi một chút, hơn nữa, cuối tuần, nàng sáng sớm xuất hiện ở nơi này, rất khó để không làm cho người ta miên man suy nghĩ có phải hay không?”
“Mấu chốt là nàng còn có chìa khóa nhà!” Ngu ba bổ đao.
“Con rất bận, ai nha, lão ba lão mẹ, hai người sẽ không cho rằng con nói tăng ca là lừa hai người chứ? Đều do anh Nhị cùng bạn gái đi du lịch, đem việc ở công ty quăng hết cho mình con, không tin, hai người gọi điện thoại cho anh Nhị hỏi một chút?” Nói xong Ngu Sanh móc di động ra gọi điện thoại cho Ổ Nhị, thấy nàng như vậy, ba mẹ liền đem tiêu điểm đặt vào việc Ổ Nhị khi nào có bạn gái, triển khai một vòng thảo luận mới.
Ngu Sanh vốn tưởng rằng việc này đến đây là dừng lại, không ngờ ăn cơm trưa xong, Ngu mẹ vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định mà lải nhải: “Tiểu Nghê lớn lên thật xinh đẹp, so với nữ minh tinh kia trên TV còn long lanh hơn, Quả à, nếu thích liền chạy nhanh theo đuổi đi, biết không?”
“Đúng đúng đúng, là đồng sự, có cùng sự nghiệp theo đuổi, cùng đề tài, đồng sự cũng có thể biến thành người yêu!” Ngu ba lại tận dụng mọi thứ mà phụ họa Ngu mẹ.
“Gọi cho Ổ Nhị tiểu tử kia hỏi một chút về nhân phẩm của tiểu Nghê xem? Là cái gối thêu hoa hoặc là lả lơi ong bướm, lừa gạt Quả Quả nhà chúng ta.
”
Ngu Sanh sợ tới mức vội vàng giữ chặt tay lão mẹ: “Được rồi, ai nha, bọn con chỉ là đồng sự bình thường,” vì làm lão ba lão mẹ từ bỏ ý niệm này nàng tận hết sức lực mà bôi đen Nghê Uyển Sính: “Nghê Uyển Sính này con cũng không dám thích, nàng lớn lên hại nước hại dân, hơn nữa trong nhà có tiền, người thích nàng xếp hàng từ Nam thành đến Bắc thành, cạnh tranh quá lớn, con không muốn đi xem náo nhiệt, vạn nhất đến lúc đó làm cho những kẻ ái mộ nàng biết con thích nàng,làm cái gì đó như tạt axit hủy dung linh tinh, mất nhiều hơn được!”
Vì làm lời nói càng có mức độ đáng tin, nàng thêm mắm thêm muối: “Lão mẹ, mẹ biết vì cái gì con muốn cùng nàng tăng ca vào thứ bảy không? Ai nha, từ thứ hai đến thứ sáu ở văn phòng người người vây quanh nàng, tất cả đều là người thích nàng cả trai lẫn gái, căn bản không có cách nào làm việc.
”
Ngu ba ngu mẹ vừa nghe lời này: “Thế cơ à? Vậy không được, quá đào hoa không tốt.
”
Ngu Sanh dùng tăm xỉa răng chọc một miếng táo nhỏ, gật đầu: “Đúng! Kiên quyết không thể thích Nghê Uyển Sính.
”
Xét thấy Nghê Uyển Sính tuy là dung mạo kinh người nhưng là ‘ phẩm hạnh không tốt ’, ngu ba ngu mẹ cũng liền không nhắc về Nghê Uyển Sính nữa, chỉ là buổi tối đi ngủ, Ngu mẹ kéo Ngu Sanh vào phòng ngủ rồi niệm kinh cho nàng cả đêm: “Con ở một mình phải chú ý an toàn, không được thì mua cái phòng cả nhà ở cùng nhau.
” Còn có, “Đã 28 rồi, cũng nên suy xét việc kết hôn, đừng đến lúc đó trở thành gái ế.
”
Ngu Sanh bị niệm đến dở khóc dở cười, cuối cùng rốt cuộc thỏa hiệp: “Được rồi, lão mẹ, mẹ cứ việc nói thẳng đi, hôm nay tới nơi này rốt cuộc làm gì?”
Cái gì đưa bánh bao sủi cảo, cái gì suy xét đến nàng đi làm vất vả đổi xe mới cho nàng, cái gì nhớ thương nàng, tám phần đều là giả.
Cuối tuần không đi nhảy quảng trường, không đi du sơn ngoạn thủy, rõ ràng dụng tâm bất lương.
Quả nhiên Ngu mẹ ngượng ngùng mà mở miệng: “Một người bạn học của con gái dì Trương ở đội khiêu vũ là luật sư, nghe nói du học về, tiểu tử lớn lên cũng rất đẹp trai, hay là con đi gặp một lần?” Ngu mẹ lại nhìn sắc mặt nàng một chút: “Không thích con trai mà nói, nhà dì Thẩm trên lầu còn có cái họ hàng thân thích làm bác sĩ, con cũng gặp thử xem sao?”
Cho nên nói đến cùng vẫn là thoát không được hai chữ xem mắt?
Nàng đối với việc này kỳ thật không sao cả, hơn nữa có đôi khi nghĩ cha mẹ cũng rất không dễ dàng, đều là vì nàng nhọc lòng, sợ nàng gả không được cũng sợ nàng bởi vì mối tình đầu ‘ vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn ’ cô đơn cả đời, cho nên khi có thể phối hợp nàng liền phối hợp.
Nàng cố ý ngáp một cái nói: “Dạ dạ dạ, bận xong đợt này con sẽ đi gặp, được không?” Thấy lão mẹ còn có chuyện muốn nói nàng liền không mất thời cơ mà làm nũng: “Ai nha, lão mẹ, con buồn ngủ muốn chết rồi, khó được cuối tuần, để con ngủ một giấc trời đất u ám đi? Con hứa với mẹ, một thời gian nữa con sẽ đi gặp người mẹ nói kia ----”
“Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, dù sao ngày mai là cuối tuần, không bằng ngày mai liền gặp đi, buổi chiều một người, buổi tối một người, thật tốt, có phải hay không?” Lão ba đứng ở cửa phòng ngủ đánh gãy lời nàng đẩy cửa tiến vào.
“A, thì ra hai người đều đã sắp xếp xong rồi! Ai, con nói này, lão Ngu, việc này hai người không đúng rồi đó!” Ngu Sanh vội muốn trở mặt.
“Được rồi, đừng giả vờ, Ổ Nhị nói cái kia cái gì Nghê căn bản không phải đồng sự công ty các con, ngày mai buổi chiều 3 giờ một người, bốn giờ rưỡi một người, địa chỉ ở chỗ này, có đi hay không tự con nhìn mà làm.
”
Ngu Sanh vô ngữ, chính mình lừa gạt trước khó lòng giãi bày, xem ra xem mặt là tránh không khỏi.
“Tốt, con gái, cứ như vậy đi, chúng ta hai vợ chồng già muốn ngủ, con cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi!” Không để Ngu Sanh kịp phản bác, Ngu ba đem Ngu Sanh đẩy ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi ngủ, Ngu Sanh chạy tới bên cửa sổ, xốc lên bức màn chỉ thấy bên ngoài đen nhánh một mảnh, chỉ có mấy ngôi sao treo ở chân trời lóe quang, đèn đường tối tăm tản ra ánh sáng vàng thanh lãnh.
Phía dưới cũng không có người trong tưởng tượng kia.
Cái cảnh tượng mà vừa mở cửa sổ là có thể nhìn đến một người đứng cô đơn trong gió lạnh, quả nhiên chỉ có trong tiểu thuyết hoặc là phim ảnh.
Ngu Sanh uể oải mà bò lại sô pha, đem chính mình bọc vào trong chăn mỏng.
.