Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 29





Buổi chiều, Tôn Phụng cố tình ở lại hơn nửa tiếng rồi mới tan làm, như vậy thì cô có thể né tránh được các đồng nghiệp.
Xe vừa tới nhà, cô nhìn thấy Vệ Cương đang đợi ở đó.
Thấy Tôn Phụng bước xuống, Vệ Cương đi lên phía trước, “Tôn Phụng, em không sao chứ?”
“Em thì có thể sao được?” Tôn Phụng giả vờ như không hề có chuyện gì hỏi ngược lại Vệ Cương.
“Việc của Lăng Viễn…Em đã hỏi rõ chưa?”
“Em chia tay với anh ấy rồi, sau này đừng nhắc người này trước mặt em nữa.”
“Anh thấy tâm trạng em không được tốt lắm, hay là anh ở lại cùng em.”
“Anh mau về đi, em không muốn qua lại với bất kỳ người đàn ông đã có vợ nào nữa.” Tôn Phụng tỏ vẻ khó chịu nói, cũng mặc kệ Vệ Cương đang đứng bên cạnh, cô đi vào tòa nhà ấn thang máy.
Buổi trưa Tôn Phụng không ăn, bây giờ mới cảm thấy đói.

Cô vào nhà, đặt túi xuống, đi thẳng vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh ra trong đó ngoài mì thì không còn gì khác, cô đành nấu cho mình bát mì.

Nấu mì xong, Tôn Phụng ngồi xuống trước bàn, cúi đầu xuống ăn một miếng rồi ngẩng đầu lên, trước mắt cô toàn là cảnh tượng Lăng Viễn ăn mì Ý do mình làm.

Sợi mì đã được gắp lại lại bị Tôn Phụng cho lại vào bát.

Dù rất đói, nhưng cô không có tâm trạng để ăn, mì trong bát dần dần trương lên.
Tôn Phụng đổ hết chỗ mì còn lại đi, rửa sạch bát cho vào tủ rồi đi thẳng vào phòng sách.

Cô mở máy tính trên bàn sách, viết dòng chữ Đơn Xin Nghỉ Việc trong Word.
Ngày hôm sau đi làm, sau khi Tôn Phụng kiểm tra phòng bệnh xong thì cầm đơn xin nghỉ việc đã được in sẵn đến phòng làm việc của viện trưởng ở trên tầng.
Lăng Viễn thấy người đi vào là Tôn Phụng, không ngờ tới cô lại chủ động tới tìm mình, anh vui mừng đứng dậy, “Tôn Phụng, sao em lại tới đây?”
Tôn Phụng đặt đơn xin nghỉ việc trên bàn làm việc của Lăng Viễn, “Viện trưởng Lăng, tôi muốn từ chức.”
Lăng Viễn nhìn qua phong bì trắng đặt trên bàn, quả nhiên trên đó có việc dòng chữ đơn xin nghỉ việc, “Tôn Phụng, em cho anh thêm một chút thời gian được không? Lâm Niệm Sơ và anh đều đồng ý li hôn, bọn anh sẽ nhanh chóng làm thủ tục li hôn.”
“Từ trước tới nay em chưa từng bắt anh li hôn, chỉ là em không muốn ở đây thêm nữa, em rất mệt, em muốn về Mỹ.”
Trải qua việc của Vệ Cương lần trước, Lăng Viễn đã rất hiểu Tôn Phụng, đây rất giống với tác phong của cô, “Cho nên em lại chuẩn bị né tránh sao? Lần này chỉ cần anh li hôn, đừng nói tới Mỹ, em có trốn lên trời anh cũng sẽ đi tìm em.”
“Tùy anh.” Tôn Phụng không muốn nghe thêm những lời hẹn thề của Lăng Viễn nữa.
Lăng Viễn xé đơn xin nghỉ việc của cô, “Coi như anh chưa nhận nó.”
“Chỗ em còn file mềm, em có thể xuống in cho anh 100 bản, anh có không đồng ý, tự nhiên 30 ngày sau đơn xin nghỉ việc cũng có hiệu lực, tới lúc đó em sẽ rời khỏi bệnh viện số Một.”
Lăng Viễn đưa tay nắm lấy Tôn Phụng đang định đi, vòng eo cô đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên, Lăng Viễn hôn lên tóc cô, “Sao anh có thể để em rời xa anh được nữa.”
Giọng nói ngập tràn từ tính đã khiến trái tim Tôn Phụng dao động trong phút chốc, “Vậy phải làm sao đây, em đã không còn chọn lựa khác.”
“Không đúng, em có, chỉ cần em kiên nhẫn đợi anh thêm mấy ngày nữa.”
Tôn Phụng li3m nhẹ đôi môi khô của mình, không biết nói thế nào mới được.
Lăng Viễn đang muốn đưa môi đặt vào môi cô thì Tôn Phụng quay đầu đi, Lăng Viễn giữ lấy cằm xoay mặt cô quay lại, cúi người hôn lên đôi môi mình đã khát vọng từ lâu.
Tay Tôn Phụng bất giác ôm lấy cổ Lăng Viễn, Lăng Viễn hơi kinh ngạc, chuyên tâm lướt qua lại đôi môi căng mềm, lúc khó mà hô hấp, Tôn Phụng cảm giác Lăng Viễn đã không thể kiềm chế mà cử động cơ thể, hai tay cũng xoa nhẹ theo sườn lưng của cô.
Bàn tay Lăng Viễn lướt qua eo Tôn Phụng, đang định đưa tay lên kéo khóa váy của Tôn Phụng, thì cô lật ngược bàn tay nắm chặt lấy tay anh, “Đang ở phòng làm việc, đừng như vậy.”

Lăng Viễn đi ra cửa, khóa chốt bên trong lại, lúc anh quay lại bên cạnh Tôn Phụng, tay anh đưa thẳng lên trước ngực cô, không kiềm chế được mà chuyển động cơ thể, “Tôn Phụng…” Đồng thời môi cũng đưa lên.
Tôn Phụng muốn tách đôi môi đang xoắn bện của hai người, còn Lăng Viễn lại càng chủ động tiến lên, hôn càng thêm sâu, lần đầu tiên cảm nhận được việc tình ái lại tuyệt vời tới vậy, Tôn Phụng không kiềm được dục v0ng.
Tay của Lăng Viễn xoa nhẹ trước ngực cô, cách một lớp áo sơ mi trắng mỏng anh đưa tay từ xương quai xanh xuống phần bụng, rồi lại từ phần bụng đưa lên ngực.
Tôn Phụng mẫn cảm chút ra hơi thở, nhẹ nhàng đẩy anh ra, hai người dường như đang không ngừng thở d.ốc.
Lăng Viễn nào nghĩ được nhiều như vậy, ôm lấy eo Tôn Phụng đặt cô lên bàn làm việc.
Đôi tay của Lăng Viễn đặt ở cổ Tôn Phụng, nhẹ nhàng kéo khóa, áo blouse trượt xuống đến tay áo.

Răng linh hoạt cởi nút áo sơ mi của cô, bờ vai trắng ngần theo đó mà lộ ra.

Bàn tay của Lăng Viễn đặt trên phần da thịt lộ ra của Tôn Phụng, làn da trơn mướt như ngọc, tay của anh dần dần di chuyển tới ngực cô.
Lăng Viễn ngẩng đầu nhìn Tôn Phụng, “Không giúp anh cởi áo à?”
Đôi tay của Tôn Phụng do dự dừng ở đó, cuối cùng cũng không có động tác tiếp theo.
Cuối cùng Lăng Viễn cũng không chịu được, bắt đầu cởi áo blouse ở phía ngoài cùng, sau đó đến áo sơ mi, hai mắt Tôn Phụng nhìn chằm vào cơ thể của Lăng Viễn.
Da anh có màu nâu lúa mạch khỏe khoắn, bờ vai rộng vững chãi, cơ bắp tuyệt vời, phần eo lại hơi gầy, thực sự có sức hấp dẫn trí mạng.
Lăng Viễn đói khát, nôn nóng, thậm chỉ có chút không thể đợi được nữa.

Tay anh một lần nữa đặt lên phần eo cô, nhẹ nhàng cởi khóa váy, chiếc váy men theo rơi xuống tới eo.

Rất tự nhiên đặt cơ thể Tôn Phụng khép chặt lại mình, ưỡn người xâm nhập vào cơ thể Tôn Phụng.
Trước giờ chưa từng tưởng tượng chỗ đó lại chịu sự nhiệt tình của Lăng Viễn, sự sôi sục quá kịch liệt khiến Tôn Phụng không ngừng thở d.ốc, cô đành gắng sức ôm chặt lấy lưng Lăng Viễn, tránh để mình bị văng ra.
Tình yêu sẽ làm người ta thay đổi, có lẽ thay đổi đến bản thân mình cũng không biết.

Từ đầu tới cuối cô đều muốn né tránh, chắc hẳn phải do tình yêu đã quá sâu đậm chăng?
Tâm trạng phức tạp khiến Tôn Phụng không thể thở, lúc Lăng Viễn cúi đầu hôn lên khe ng.ực mẫn cảm của cô, toàn thân cô run rẩy, không thể nghĩ tới điều gì nữa.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vọng tới, phút chốc Tôn Phụng tỉnh táo lại, cố gắng tìm lại giọng nói đã bị mất đi của mình, cô nói với giọng khàn đặc, “Có người…”
Đợi tiếng bước chân dần dần vụt mất, hai người cùng nhau ngả xuống bàn làm việc, Tôn Phụng ngẩng mặt tha thiết nhìn theo Lăng Viễn, cô không rõ bây giờ bộ dạng mình thế nào, chỉ là từ đồng tử của Lăng Viễn nhìn thấy bóng của chính mình, Lăng Viễn đang thở d.ốc trên cơ thể mình, trán anh có những giọt mồ hôi li ti, không ngừng cử động thân thể một lần rồi một lần đẩy mình vào sự sâu thẳm của dục v0ng.
Khi hai người đồng thời đạt tới đỉnh, bên tai Tôn Phụng vọng lên một giọng trầm, “Anh yêu em.” Đã lay động thính giác đang mơ hồ của cô.
Lăng Viễn bế Tôn Phụng từ bàn làm việc xuống, trên mặt vẫn còn những tia đỏ rực chưa lặn bớt, Tôn Phụng cúi người chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn của mình.
“Đợi đã…” Lăng Viễn lấy mấy tờ giấy trên bàn trà lau vệt màu trắng dính trên váy của Tôn Phụng.
Nhưng lau mấy lần vẫn còn nhìn rõ vệt đó, Tôn Phụng lùi lại hai bước, “Bỏ đi, em xuống dưới rửa qua.”.