Khuôn mặt hai người không giống nhau lắm, nên khi thấy hai người họ, cô ta không nghĩ theo cách mà mấy nhân viên vừa bàn tán.
Nhưng giờ nghe họ nói thì…
Nghĩ kỹ lại, từ trước đến nay, Dư Việt Hàn đều đưa Tiểu Lục Lục đến công ty mỗi ngày, nhưng Tiểu Lục Lục chưa từng thân thiết với bất kỳ ai khác ngoài anh…
Ngay cả cô ta, từng mượn mối quen biết giữa hai nhà để tiếp cận và làm thân với Tiểu Lục Lục, nhưng cô bé chỉ lễ phép với cô ta chứ không thân thiết.
Cô ta chưa từng thấy Tiểu Lục Lục ỷ lại ai ngoại trừ Dư Việt Hàn.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia thật sự là người sinh Tiểu Lục Lục sao?
Người mà cô ta cho rằng sẽ không bao giờ xuất hiện…?
Ánh mắt của Văn Nhã Đại chợt lóe lên một tia khác thường, nhưng không biểu hiện trên mặt, cô ta vào phòng làm việc của mình.
Cô ta lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
Sau đó mới cầm báo cáo đi đến phòng của tổng giám đốc.
Dư Việt Hàn đã xem qua bản kế hoạch, anh đánh dấu những chỗ cần chú ý, thấy cô ta đi vào thì thản nhiên nói, “Sửa lại theo những chỗ tôi đánh dấu.”
Anh nói xong liền giơ tay xem đồng hồ.
Lúc này, Niên Tiểu Mộ và Tiểu Lục Lục tới nhà hàng rồi.
“Việt Hàn…” Văn Nhã Đại mới mở miệng gọi một tiếng, Dư Việt Hàn đã liếc cô ta, ánh mắt lộ rõ cảnh cáo.
Cô ta vội vàng sửa miệng, “Anh Hàn, anh xem qua phương án chi tiết, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ bàn giao công việc cho các bộ phận.”
Dư Việt Hàn cầm lấy báo cáo, lại ngồi xuống ghế, Văn Nhã Đại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra, anh cũng không để ý người phụ nữ kia quá nhiều…
Cô ta hơi ngẩng đầu, tầm mắt vẫn luôn không rời khuôn mặt tuấn tú của anh.
Đáy mắt lộ ra ánh nhìn yêu thương, chỉ là không để ai biết được.
Hai người biết nhau từ bé, cô ta nỗ lực học tập, dựa vào năng lực xuất sắc để vào tập đoàn Dư thị, muốn trở thành phụ tá đắc lực của anh.
Cô ta muốn chứng minh cho anh thấy, so với mấy cô nàng chỉ biết õng ẹo thì cô ta mới là người thích hợp ở bên cạnh anh nhất.
“Tạm thời dựa chấp hành theo phương án này, còn có vấn đề gì khác không?” Dư Việt Hàn khép văn kiện lại, nhướng mày nhìn về người đứng trước mặt.
“… Không ạ.” Văn Nhã Đại lấy văn kiện từ anh, cung kính trả lời.
Mới vừa đi tới cửa lại dừng bước.
Đang lúc cô ta không nhịn được muốn hỏi anh người phụ nữ kia là ai thì có chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
Cô ta nhìn lướt qua màn hình, nhìn thấy tin nhắn nội dung thì hai mắt lập tức sáng bừng lên!
“Còn có việc gì sao?” Dư Việt Hàn nhìn cô ta chập chạm không rời đi, liền nhíu mày hỏi.
“Không có ạ.” Văn Nhã Đại siết chặt di động trong tay, khóe miệng cong lên, hơi hơi gật đầu về phía anh coi như xin phép rồi rời khỏi văn phòng.
Cô ta đứng ở ngoài cửa văn phòng, mở tin nhắn ra đọc, nhíu mày.
Xem ra là cô ta đã nghĩ nhiều.
Chỉ là một hộ lý, căn bản không cần để ý.
Dư Việt Hàn không đưa phản ứng của cô ta để ở trong lòng, xử lý xong công việc thì lập tức đi tới nhà hàng.
Nhưng chờ đến lúc anh đi đến nhà hàng lại không thấy người mà anh muốn thấy.
Anh chau mày, lấy điện thoại gọi điện cho trợ lý.
“Người đâu?”
Anh cố tình để trợ lý đưa cô đi là vì sợ cô không biết đường.
Sao giờ lại không thấy người đâu?
“Cậu chủ, hiện giờ chúng tôi đang ở nhà ăn của nhân viên, Niên Tiểu Mộ không chịu nghe lời tôi nói, nói là người trả tiền là lão đại, tôi phải nghe cô ta…” Giọng nói như sắp phát điên của trợ lý truyền đến.
Dư Việt Hàn, “…”