Niên Tiểu Mộ: “…”
Bây giờ cô không muốn ăn cơm, cô muốn ôm lấy anh đồng quy vu tận!
“Có ý kiến?” Dư Việt Hàn liếc khuôn mặt nhỏ lộ rõ không cam lòng của cô, nhướng mày hỏi.
“Tôi nói tôi không biết nấu ăn, là anh cứ bắt tôi phải nấu, cho nên hậu quả anh phải tự chịu!” Niên Tiểu Mộ lấy hết can đảm, biện luận theo lý lẽ.
Chuyện tiền bạc không thể nhân nhượng được.
Hai người phải nói chuyện bằng lý lẽ, cái gì cũng phải đúng lý hợp tình mới được chứ!
“Tôi nhớ lần trước tôi bảo cô đánh đàn dương cầm cô nói cô không biết đánh.” Dư Việt Hàn đi đến trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô, “Lúc tôi bảo cô khiêu vũ cùng tôi, cô cũng bảo không biết khiêu vũ.”
Niên Tiểu Mộ mờ mịt chớp mắt, “Chuyện này cùng nấu ăn có quan hệ gì sao?”
“Nó chứng tỏ rằng những lời cô nói ra thì không thể tin được.” Dư Việt Hàn chậm rãi đưa ra kết luận.
“…” Anh nói rất có đạo lý, cô không biết phải phản bác như thế nào.
Vì vậy anh không tin cô nên mới bắt cô phải nấu ăn.
Cô phá hỏng phòng bếp của anh thì cô phải đền, là hợp tình hợp lý?
Sao cô có cảm giác như không đúng chỗ nào nhỉ…”
Không chờ Niên Tiểu Mộ suy nghĩ cẩn thận, thân hình cao lớn của anh đã lướt qua cô, ra khỏi phòng bếp, ra ngoài, vẫy tay với Tiểu Lục Lục.
“Chị xinh đẹp muốn mời con ăn cơm, con có đi không?”
“Có ạ!” Tiểu Lục Lục vừa nghe thấy không cần phải ăn món ăn ở trên bàn, khuôn mặt nhỏ sáng bừng lên, lon ta lon ton chạy ra khỏi góc phòng, nhào vào lòng anh.
Rất nhanh, hai cha con thành một mặt trận thống nhất, nắm tay nhau rời khỏi phòng nghỉ.
Niên Tiểu Mộ đứng sững sờ tại chỗ, nghĩ mãi cũng không ra, cô đồng ý mời anh ăn lúc nào chứ?
Chẳng phải hai người đang tranh luận sao?
“Dư Việt Hàn, anh nói không đúng, tôi là hộ lý của Tiểu Lục Lục chứ không phải người giúp việc, việc nấu cơm vốn dĩ đã không phải là việc của tôi rồi…” Niên Tiểu Mộ lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Mới vừa đi ra phòng nghỉ, đã nhìn thấy trợ lý đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.
“Thiếu gia, giám đốc Văn đã trở lại, đang đợi anh ở bên ngoài.” Trợ lý nói xong, thì nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp từ ngoài cửa bước vào.
Người đến là một phụ nữ xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng và hết sức tự nhiên, khiến người nhìn vào lại cữ ngỡ như là không trang điểm.
Cô ta mặc một bộ váy công sở màu đen trắng, phác họa rõ nét đường cong cơ thể, đồng thời, để lộ ra phong thái tự tin của một phụ nữ có sự nghiệp thành công.
Chỉ có điều, hình như cô ta đang lo lắng điều gì đó, vì điều đó thể hiện trên nét mặt của cô ta.
Cô ta thấy Dư Việt Hàn liền lướt qua người trợ lý, đi đến trước mặt anh, “Việt Hàn, tôi nghe nói anh không khỏe, đang định tới nhà họ Dư xem anh thế nào.”
Việt Hàn...
Lại có người dám gọi thẳng tên của khối băng à? Còn là gọi thân mật nữa chứ.
Có chuyện để buôn rồi!
Niên Tiểu Mộ đang nghĩ xem hai người có quan hệ gì thì thấy Dư Việt Hàn né người, tránh đi bàn tay muốn chạm vào người anh của cô ta. Anh không vui, nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nại đáp lại, “Tôi không sao.”
Thái độ lạnh nhạt giống như đối xử với một người xa lạ.
“Sắc mặt anh nhìn không tốt lắm…”
“Giám đốc Văn, tôi cho rằng cô vội vã tới tìm tôi như vậy là vì công việc?” Dư Việt Hàn lạnh lùng đánh gãy lời cô ta nói, ánh mắt trầm xuống dưới.
Đáy mắt đã lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nghe vậy, Văn Nhã Đại giật mình, nhận thấy được anh không vui, rất nhanh thu lại sự lo lắng trên mặt, “Tôi vừa bàn bạc với tổng giám đốc Trần của công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt, họ đồng ý với kế hoạch pr của chúng ta, nhưng có một số chi tiết cần hỏi ý kiến của anh. Nếu không có vấn đề gì khác thì có thể ký hợp đồng luôn.
Công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt là một trong những đối tác làm ăn quan trọng của Dư thị, Văn Nhã Đại là người phụ trách việc ký kết hợp đồng và công tác pr lần này.