“Tiểu Lục Lục…” Niên Tiểu Mộ vừa định nhắc nhở cô bé còn chưa rửa tay, giây tiếp theo đã thấy khuôn mặt tròn tròn tinh xảo của cô bé nhăn lại.
Cái miệng nhỏ lộ vẻ muốn nuốt cũng không được mà muốn nhả ra cũng không xong.
Niên Tiểu Mộ giật nảy cả mình, cô vội vàng cầm đũa, ăn thử một miếng món trứng xào của mình.
Mới vừa cho vào miệng, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Cô vội vàng đưa tay ôm Tiểu Lục Lục vào trong lòng, “Mau nhè ra, đừng ăn nó.”
Tiểu Lục Lục rất ngoan, há miệng, nhổ miếng trứng gà ra.
Khuôn mặt nhỏ vì chịu đựng nãy giờ mà đỏ bừng lên, tủi thân cọ cọ ngực cô.
Niên Tiểu Mộ ôm lấy cô bé, nhanh chóng rót một cốc nước.
“Đây là lần thứ mấy cô nấu ăn?” Dư Việt Hàn cầm đũa, gẩy gẩy mấy cái lên đĩa trứng xào rồi gắp ra một mảnh vỏ trứng, biểu tình trên mặt anh lúc này thật sự là không thể dùng từ ngữ để hình dung được.
Niên Tiểu Mộ quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Lục Lục, cô bé ôm ly nước trong tay, trốn vào một góc cách bàn ăn xa nhất có thể. Cô giơ một ngón tay lên.
“Lần đầu tiên.”
“…”
“Tôi thực sự không biết nấu ăn, là anh cứ bắt tôi làm đấy chứ.”
Cô là vì tiền thưởng nên mới thử làm một thứ mình chưa làm bào giờ.
Kết quả đã chứng minh thiên tài cũng có điểm yếu.
Giống như nấu nướng.
Dư Việt Hàn nhìn vẻ mặt chột dạ của cô, nghe thấy cô nói đây là lần đầu tiên nấu cơm thì khuôn mặt âm trầm mới dịu đi một chút.
Anh lại quay lại nhìn bàn ăn một lần nữa.
Lần đầu tiên cô…
Ánh mắt anh lóe lên một tia khác thường, anh cầm đũa, gắp một miếng rau nhìn ra hình ra dáng nhất bỏ vào miệng.
Chỉ cắn một miếng mà anh đã nhíu mày lại.
Niên Tiểu Mộ vừa hồi hộp vừa sốt ruột hỏi, “Thế nào?”
“…” Chẳng ra gì cả, không có vị gì cả, cô nói thử xem?
Dư Việt Hàn đưa đũa sang món ăn bên cạnh, thử một miếng sườn sốt chua ngọt.
Quá ngọt, ngọt đến mức khủng khiếp, đã thế lại còn có mùi sườn bị khét nữa chứ.
Anh sắp không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa rồi.
Đến khi nếm thử tất cả các món ăn trên bàn, khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên, nét chờ mong trong đôi mắt hoàn toàn biến mất.
Dư Việt Hàn đặt đũa xuống, mím môi lại.
Khê, khét, mặn, cay, không mùi vị… là tất cả những gì mà anh có thể cảm nhận.
Đó là anh còn chưa tính đến việc cô chiên cá mà chưa xử lý nội tạng, cô nấu kiểu gì vậy?
Khóe miệng Dư Việt Hàn giật giật.
“Cha ơi, cha có muốn uống nước không ạ?” Tiểu Lục Lục ôm ly nước của mình, vẻ mặt đồng tình chạy về phía anh.
Cô bé đặt ly nước ở trên bàn lại vội vàng chạy đi.
Không dám xem mấy món ăn trên bàn dù chỉ là một cái liếc mắt…
Dư Việt Hàn cầm ly nước lên uống một ngụm.
Cố gắng lắm anh mới đè nén cảm xúc muốn bóp chết Niên Tiểu Mộ xuống đáy lòng.
Bỗng nhớ đồ các món ăn trên bàn đều có mùi khét, nhớ tới điều gì đó, anh đặt ly nước xuống, đi vào phòng bếp.
Mới vừa đi tới cửa phòng bếp đã ngửi thấy mùi khét lẹt.
Anh ngẩng đầu lên đã thấy phòng bếp của mình thay đổi hoàn toàn, không biết có phải mình đã bị ảo giác không nữa.
Anh lùi ra sau, đứng ở ngoài cửa vài giây, lại đi vào lần nữa.
Đáy nồi đen xì, còn mấy mảng cháy đen, không rõ là cái gì.
“Khụ khụ!” Đưa lên mũi ngửi một chút, anh bị sặc ho mấy tiếng.
Giỏi lắm, cái nồi này hỏng rồi.
Không chỉ cái nồi này, mà cả phòng bếp của anh như vừa trải qua một vụ tai nạn khủng khiếp, ánh mắt đảo qua tới đâu, đều thấy hỏng hỏng và hỏng, giờ chỉ có thứ anh không thể tưởng tượng ra chứ không có thứ cô không làm hỏng được.
Rốt cuộc thì cô đã làm gì chứ?
Niên Tiểu Mộ theo anh vào bếp, vừa nhìn thấy mặt anh đen như đáy nồi thế kia, thần kinh căng thẳng, “Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn?”
Việc quan trọng nhất bây giờ là khiến anh rời khỏi đây.
Có thế thì cô mới giữ được mạng của cô được.
Dư Việt Hàn chậm rãi xoay người, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cô.
Thật lâu sau, mới sâu kín mở miệng, “Được, cô mời.”
“…”
“Còn cả phí sửa chữa phòng bếp sẽ trích ra từ tiền lương và thưởng của cô.”