Mắt đen sâu thẳm tựa như một hồ sâu khiến người ta nhìn không rõ tâm tư của anh, lại không nhịn được mà đắm chìm trong đó…
“Tôi và Việt Hàn đang nói chuyện, người hộ lý như cô thì lấy tư cách gì mà xen mồm hả?” Trình Tú Lộ nghe cô nói nói như vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi, mở miệng quát lớn.
Nghe vậy, ánh mắt Dư Việt Hàn trầm xuống.
Khí thế của anh cũng thay đổi.
Trình Tú Lộ bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy thì sợ hãi vô cùng, bà ta định nói thêm điều gì liền thấy Dư Việt Hàn lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn số điện thoại rồi ném nó lên bàn trà.
Ngay sau đó, giọng trợ lý vang lên từ trong điện thoại.
“Cậu chủ, đã điều tra được sao kê của ngân hàng. Trong tháng này, có một tài khoản chuyển một số tiền lớn cho tài khoản của Phương Chân Y. Tôi đã lấy được giấy tờ kiểm chứng.”
Trợ lý còn chưa nói xong, mặt Trình Tú Lộ đã biến thành màu xám trắng.
Dư Việt Hàn chậm rãi đứng lên.
Ngón tay thon dài thong thả ung dung sửa lại áo vest của mình, từ từ đi về phía bà ta.
Khí thế mạnh mẽ, mỗi một bước đi như đang giẫm lên tim bà.
“Phương Chân Y đã bị khởi tố. Nếu bà không chịu nhận tội thì tôi còn có rất nhiều chứng cứ khác cho bà xem. Chỉ có điều, nếu bà phải để tôi làm như vậy thì sẽ có khả năng rất cao là bà sẽ được hưởng đãi ngộ như Phương Chân Y đấy, cùng nhau chịu thẩm vấn.”
“Bịch!”
Anh còn chưa nói xong, Trình Tú Lộ đã sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Hai mắt trợn tròn, mở miệng, lại không nói ra được câu nào.
“Nếu thím bị bệnh, thì cũng không cần làm lụng quá vất vả, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt.” Dư Việt Hàn không nhìn bà ta nữa, cài lại cúc áo vest, quay đầu nhìn về phía người giúp việc đứng bên cạnh, “Nói cho mọi người, bà hai muốn tu thân dưỡng tính, trong vòng nửa năm, không được để bà ta bước ra khỏi biệt thự một bước!”
Anh nói xong liền đi qua Trình Tú Lộ, người có khuôn mặt xám như tro tàn, đi về phía Niên Tiểu Mộ.
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh nắm tay cô, cất bước rời đi.
Niên Tiểu Mộ bị anh kéo đi, lẳng lặng mà nhìn bàn tay to lớn đang nắm tay mình, trong đầu trống rỗng…
Không chờ cô lấy lại tinh thần, anh đã buông tay ra.
Cô ngẩng đầu, nhận ra họ đã rời khỏi biệt thự nhỏ.
Vẻ mặt của anh lại lạnh nhạt như thường, một tay đút trong túi quần, liếc cô một cái, tiếp tục đi về phía trước.
“…” Niên Tiểu Mộ bĩu môi.
Anh cố ý đưa cô đến đây là bởi vì muốn cô nhìn thấy kết cục của Trình Tú Lộ sao?
Bị giam trong nhà nửa năm, đúng là so với việc giết bà ta thì càng khó chịu hơn.
Trong đầu Niên Tiểu Mộ lại hiện lên nghi ngờ vừa rồi.
Nếu Dư Việt Hàn đã sớm biết Trình Tú Lộ sắp xếp người theo dõi anh từ lâu, thì vì sao anh lại tin tưởng cô?
Anh cho cô chăm sóc Tiểu Lục Lục, thật sự là vì anh tin cô sao?
Niên Tiểu Mộ đang xuất thần liền cảm giác một ánh mắt sắc bén đang nhìn cô chằm chằm.
Cô ngẩng đầu, mới phát hiện cô cách anh khá xa.
Anh đứng từ xa, cặp mắt đen liếc xuống chân cô, ý vị sâu xa nói, “Chân ngắn à?”
Niên Tiểu Mộ, “…”
Khi bọn họ trở lại biệt thự, Tiểu Lục Lục đã tỉnh.
Thân hình nho nhỏ ngồi tựa trên sofa, ôm lấy con heo con nhồi bông mà cô bé thích nhất, ủ ủ rũ rũ nhìn ra cửa.
Vừa nhìn thấy hai người, hai mắt bừng sáng!
Vèo một cái, từ trên sô pha trượt xuống dưới, chạy về phía hai người họ.
Dư Việt Hàn vừa nhìn thấy tiểu công chúa của mình, hơi lạnh trên người lập tức biến mất, cưng chiều dang tay ra.
Giây tiếp theo, lại thấy Tiểu Lục Lục lướt qua anh, nhào vào trong lòng ngực Niên Tiểu Mộ.
“Chị xinh đẹp…”