Nụ hôn quá bất ngờ khiến Niên Tiểu Mộ ngây ra như phỗng.
Hơi thở mát lạnh của anh lộ ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm như muốn hút cả linh hồn người ta vào trong đó!
Nụ hôn này khác xa với hai lần trước, bây giờ, anh là nắm trong tay quyền chủ động.
Hơi thở ngọt ngào của cô khiến sợi dây lí trí của anh đứt phựt một cái…
“Việt… Việt Hàn…” Niên Tiểu Mộ chỉ đờ đẫn vài giây liền lấy lại tinh thần, vội vàng nghiêng đầu tránh môi anh, quát to.
Đồ khốn này!
Cô có lòng cứu anh, anh lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Niên Tiểu Mộ chửi thầm xong liền phát hiện biểu hiện và nét mặt của anh có chút khác thường.
Hơn nữa cặp mắt kia…
Như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
Cô thở hổn hển, chỉ cảm thấy cơ thể cũng bắt đầu nóng lên.
Rất nhanh sau đó, cô phát hiện ra sao lại thế này.
“Dư Việt Hàn, anh tỉnh lại, tỉnh lại cho tôi, hương nhang trong phòng này có vấn đề!”
Cô mới vào phòng không bao lâu mà đã bắt đầu có cảm giác, Dư Việt Hàn lại ở trong phòng lâu như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ anh…
Xong rồi, Phương Chân Y đi rồi.
Anh sẽ không bắt cô dập lửa chứ?
Niên Tiểu Mộ nghĩ đến khả năng này, hai mắt lập tức mở to, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra.
Nhưng sức lực của cô trong mắt anh chẳng khác nào gãi ngứa.
Căn bản không có tác dụng.
Cô hạ quyết tâm, há mồm cắn anh!
“A…”
Đau đớn từ môi truyền đến, Dư Việt Hàn nhíu mày, ánh mắt khôi phục lại một chút tỉnh táo.
Anh cúi đầu, nhìn người trong lòng, sau đó rất nhanh liền xoay người ngồi dậy.
Anh giơ tay bóp trán, hít sâu một hơi.
Nhưng vừa hít vào thì ánh mắt lập tức thay đổi.
Hương nhang thật sự có vấn đề!
Niên Tiểu Mộ nhìn ánh mắt anh thay đổi, vội vàng xoay người chạy đến cửa sổ, dùng tốc độ nhanh nhất mở hết tất cả các cửa sổ ra.
Gió lạnh ùa vào giúp người đàn ông ngồi trên sofa bình ổn lại hơi thở.
Cô quay người đi về phía giường, dập hương nhang đi.
Xong xuôi, cô mới phát hiện bản thân đang đứng ở góc trong cùng của căn phòng.
Muốn ra ngoài gọi người thì chắc chắn phải đi qua anh.
Nhưng dáng vẻ vừa rồi của anh…
Đôi con ngươi của Niên Tiểu Mộ xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào anh.
“Dư Việt Hàn, anh phải nhịn đấy, nếu thật sự không được thì phòng tắm ở ngay đây, có điều anh đừng mong là tôi sẽ đỡ anh, tôi cũng chả còn tý sức lực nào cả.”
Cho dù có sức lực thì cô cũng sẽ không lại gần anh lúc này.
Nếu chẳng may bị ăn sạch sành sanh, cô biết tìm ai phụ trách chứ.
“…”
Dư Việt Hàn nghe vậy, ngẩng đầu, liếc cô một cái.
Đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm đến dọa người, ngón tay siết lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Anh đang phải dựa vào sự tự chủ vô cùng lớn của bản thân để khống chế bản năng của thân thể.
Bỗng dưng anh giơ tay cầm lấy ly rượu trên bàn, ném mạnh xuống đất.
Tiếng thủy tinh vỡ khiến Niên Tiểu Mộ hoảng sợ.
Chợt, cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đừng nói là anh định dùng thủy tinh cắt tay để giữ tỉnh táo nhé?
Trong lòng tự dưng có chút cảm động, sao lại thế nhỉ?
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, một giây sau, chỉ thấy quản gia vọt vào phòng.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ? Đây là…”
Quản gia nhà họ Dư thật không hổ là quản gia kim bài*, nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, lập tức hiểu ra vấn đề, xoay người gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, rồi lấy một túi chườm đá cho Dư Việt Hàn…
*Quản gia kim bài: kim bài= huy chương vàng; ý chỉ quản gia xuất sắc nhất
Niên Tiểu Mộ vẫn sững sờ tại chỗ, miệng hơi há ra.
Vừa rồi anh làm vậy chỉ để tạo tiếng động dẫn quản gia tới?
Cái gì mà cắt tay giữ tỉnh táo, cái gì mà cảm động…
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen đầy chế nhạo của anh, đột nhiên phát hiện ra chính mình… Lại bị anh chơi một vố rồi!