Phương Chân Y nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Rõ ràng vừa rồi Dư Việt Hàn không tin Niên Tiểu Mộ, sao thái độ lại bỗng nhiên thay đổi.
Cô ta sững sờ tại chỗ, vẫn không thể tin được.
Niên Tiểu Mộ thấy thế, cầm ly rượu tiến lên phía trước, giơ tới trước mặt Phương Chân Y, “Tôi tốt bụng cho cô uống ly này thôi, chứ nếu uống hết chai kia, tôi sợ cô không chịu nổi.”
“…”
Phương Chân Y nhìn hai người kẻ xướng người hoạ trước mắt, cảm thấy bản thân tựa như một tên hề đang pha trò.
Trong rượu có cái gì, cô ta rõ ràng hơn ai hết.
Hai tay cô ta siết thành nắm đấm, cắn răng, nhìn trừng trừng Niên Tiểu Mộ.
Nếu không phải vì Niên Tiểu Mộ thì anh Hàn cũng sẽ không đuổi cô ta đi và cô ta cũng không cần phải bí quá hóa liều.
Trên thương trường, Dư Việt Hàn nổi tiếng lãnh khốc vô tình.
Đắc tội anh chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Phương Chân Y nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh liền biết cô ta không còn sự lựa chọn nào khác. Cô ta run rẩy cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Mới một phút đồng hồ trôi qua mà sắc mặt của cô ta đã thay đổi.
Từ trắng bệch chuyển sang ửng hồng, ánh mắt cũng mơ mơ hồ hồ.
“Nóng quá…”
Phương Chân Y kéo cổ áo ra, đi về phía Dư Việt Hàn.
“Anh Hàn, tôi thật sự rất thích anh, anh giúp tôi…”
Mặt cô ta đã chuyển sang màu đỏ sậm.
Tay còn chưa động đến người Dư Việt Hàn thì trợ lý đã từ bên ngoài đi vào, lôi cô ta ra khỏi phòng…
Niên Tiểu Mộ nhìn theo hướng Phương Chân Y biến mất, miệng nhỏ vẫn còn hơi há ra vì kinh ngạc.
Cô chỉ đoán được Phương Chân Y sẽ bỏ thuốc gì đó, nhưng không ngờ cô ta lại dùng loại thuốc có tác dụng mạnh như vậy.
Quãng đường từ biệt thự nhà họ Dư đến bệnh viện không ngắn chút nào, cô ta ăn đủ rồi!
Chờ Niên Tiểu Mộ lấy lại tinh thần thì phát hiện Dư Việt Hàn đang lười biếng ngồi tựa vào ghế sofa, một tay chống đầu, thích thú nhìn cô chằm chằm.
Cô không hiểu ánh mắt này của anh có ý gì.
Đột nhiên chuông cảnh giác vang lên, lúc này cô mới nhớ tới, vì quá sốt ruột nên cô lao vào phòng mà không gõ cửa.
Khối bằng này tính tình thất thường như vậy, có khi nào sẽ không cảm kích cô mà cho rằng cô phá hủy chuyện tốt của anh không?
Dù sao thì vừa rồi anh có vẻ rất hưởng thụ khi Phương Chân Y đấm bóp cho anh…
Niên Tiểu Mộ nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy bực tức vô cùng, “Cậu chủ, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài.”
“Có việc.” Đôi mắt đen của Dư Việt Hàn chợt lóe, bỗng dưng mở miệng.
Ánh mắt nhìn cô đan xen vô vàn cảm xúc.
Anh vừa cầm ly rượu vang lên, ngửi một cái là biết rượu này được bỏ thêm gì đó.
Không vạch trần Phương Chân Y là vì muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.
Có lẽ, còn có thể mượn cơ hội này điều tra ra người đứng đằng sau cô ta…
Nhưng anh thực sự không ngờ đến việc Niên Tiểu Mộ sẽ nhảy ra.
Trong nháy mắt khi thấy cô xoay người, anh gần như theo bản năng đẩy tay Phương Chân Y ra.
Anh không biết là vì sợ cô hiểu lầm hay gì khác.
Tim anh bức bối mà không rõ vì sao.
Anh nhìn cô mím môi, nhìn cô phồng má, một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều như đang mê hoặc anh…
“Cậu chủ, sao mặt anh đỏ thế? Có phải anh cảm thấy không khỏe không?” Niên Tiểu Mộ nghe thấy lời anh nói, tiến lên phía trước, ngón tay trắng nõn chỉ vào gương mặt đẹp trai của anh.
Sao cô cứ cảm thấy phản ứng này của anh lại có phần giống phản ứng của Phương Chân Y vừa rồi thế nhỉ.
Nhưng rõ ràng anh không uống rượu.
Niên Tiểu Mộ xoay người nhìn lướt qua phòng ngủ lớn, bất chợt cô ngửi thấy một mùi hương như có như không, cả người đều sững sờ.
“Chẳng lẽ là hương nhang?”
Thần kinh Niên Tiểu Mộ căng thẳng, vừa muốn đi tìm, một cánh tay săn chắc bỗng nhiên ôm lấy eo cô, ôm cô, xoay người ngã xuống sofa.
Một giây sau, môi đã bị người ta chặn lại!
“Ừm…”