Không biết ai hô lên một tiếng, nháy mắt toàn bộ không khí cả đại sảnh liền thay đổi.
Tất cả người giúp việc đều dừng công việc trong tay, đồng loạt đứng thành một hàng.
Đến ngay cả khách khứa mới bước vào phòng tiệc, cũng đều đi ra…
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một chiếc xe xa hoa chậm rãi đi từ cổng biệt thự vào.
Ngay cả Trình Tú Lộ vừa rồi còn la lối om sòm cũng tự giác đứng thẳng, không dám lỗ mãng.
Rất nhanh, xe dừng lại trước thảm đỏ.
Cửa xe mở ra.
Khuôn mặt lạnh lùng của Dư Việt Hàn xuất hiện trước mặt mọi người.
Bộ tây trang cắt may riêng giống như được tạo ra vì anh, khí thế cao quý ăn sâu vào từng cử chỉ hành động, không người nào có thể sánh bằng.
“Cậu chủ…”
Tiếng chào hỏi cung kính, không hẹn mà cùng vang lên.
Đôi mắt anh đảo qua phía trước, giống như vị đế vương đang tuần tra biên cương, khiến người ta không nhịn được phải cúi đầu, không dám chạm vào ánh mắt của anh.
Khi tầm mắt rơi xuống chỗ Niên Tiểu Mộ đang đứng, đôi mắt anh hơi nhíu lại.
Giống như hoài nghi mình nhìn lầm, lại liếc mắt nhìn cô một lần nữa.
Mọi người đều đang chú ý Dư Việt Hàn, vừa thấy anh nhìn chằm chằm về một hướng vượt quá ba giây, lập tức đồng loạt nhìn sang hướng đó.
Đám người đứng trước Niên Tiểu Mộ cùng nhau tránh ra.
Cuối cùng đến lượt cô, cô cũng theo bản năng di chuyển sang bên cạnh, đột nhiên phát hiện đằng sau mình đã không còn một ai… Đột nhiên sửng sốt!
Đầu óc cô còn đang đắm chìm ở lần cuối cùng nhìn thấy Dư Việt Hàn, lúc đó anh đang mặc áo ngủ.
Ngày hôm qua khi cô tỉnh lại, anh đã rời khỏi biệt thự.
Từ đó đến giờ, anh không trở về.
Hiện tại đột nhiên lại thấy anh trước mắt bao người, cô đã quên mình nên xấu hổ hay nên khẩn trương, cứ như vậy, ngơ ngác nhìn anh.
“Cậu chủ, đó là Niên Tiểu Mộ sao?” Trợ lý đứng bên cạnh Dư Việt Hàn, theo ánh mắt anh nhìn qua, đôi mắt trừng lớn.
Anh ta suýt nữa không khống chế được âm lượng của mình mà thét lên.
Niên Tiểu Mộ mặc một bộ lễ phục màu hồng phấn, điểm xuyết một ít màu trắng, xinh đẹp hoạt bát.
Chiếc váy này được thiết kế rất đặc biệt, váy lộ vai, thân dưới kiểu xếp ly, vòng eo có một chiếc nơ to, tôn lên vẻ thanh thuần thoát tục của cô.
Thân váy thắt eo, càng phô bày vòng eo thon gọn chỉ cần một nắm tay là ôm hết của cô.
Không chút phấn son cũng đã đủ xinh đẹp để đè bẹp mấy cô chủ nhà giàu xung quanh.
Hơn nữa, trên người cô có một loại khí chất rất khó dùng từ ngữ để miêu tả, khí chất ấy khiến cô chỉ cần đứng yên ở nơi đó cũng đã giống như một cô tiểu thư xuất thân cao quý.
Dư Việt Hàn thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, nhưng chỉ trong giây lát.
“Việt Hàn, cháu trở về đúng lúc quá, thím đang chuẩn bị mang Tiểu Lục Lục đi gặp cháu đây, cháu xem…” Trình Tú Lộ chọn đúng cơ hội, dắt tay Tiểu Lục Lục, lập tức mở miệng nói.
Khách khứa trong hội trường đều là nhân vật có danh tiếng, nhưng đối với Dư Việt Hàn, dường như đều gọi anh một tiếng “anh hoặc cậu chủ”, bà ta lại có thể gọi thẳng tên Dư Việt Hàn.
Chỉ điểm này cũng đủ chứng minh thân phận tôn quý của bà ta.
Đợi khi Dư Việt Hàn tuyên bố trước mặt mọi người chồng bà ta là con cháu nhà họ Dư, bà ta là bà hai của nhà họ Dư, về sau ở xã hội thượng lưu, ai còn dám lên mặt với bà ta nữa?
“Cha!” Tiểu Lục Lục giãy khỏi tay Trình Tú Lộ, chạy đến trước mặt Dư Việt Hàn, ngẩng mặt, vẻ mặt cầu ôm một cái.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Dư Việt Hàn lập tức trở nên dịu dàng hơn vài phần, duỗi tay bế cô bé lên.
Ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo liếc Trình Tú Lộ một cái, mới cất bước đi vào phòng tiệc.
Mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nói châm chọc.
“Niên Tiểu Mộ, tôi đã sớm nói qua, trường hợp này, không phải một hộ lý như cô có tư cách tới…”