“Đây là…” Quản gia nhìn người tới, nhận ra đây là người bên cạnh bà cụ Dư, vội vàng tiến lên.
“Đây là quà bà chủ bảo tôi đưa tới, Niên Tiểu Mộ đâu, cô ấy có ở đây không?”
“Tôi đây.” Niên Tiểu Mộ nghe thấy tên mình, giơ tay lên, có chút hoang mang, bà cụ Dư cho người mang gì tới đây vậy.
Đến ngay cả Tiểu Lục Lục trong ngực cô cũng tò mò chạy tới, nhìn chằm chằm hộp quà trước mặt.
“Đây là lễ phục bà chủ đặt làm cho cô chủ nhỏ, bà chủ còn nói, cô Niên phải chăm sóc cô chủ nhỏ, có lẽ không có thời gian mua lễ phục, cho nên thuận tiện chuẩn bị cho cô một bộ, bảo tôi mang đến đây cho hai người. Nhà thiết kế lễ phục cũng đến đây, nếu không vừa, có thể sửa luôn tại chỗ.”
Niên Tiểu Mộ, “…”
Cô còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì liền bị đẩy vào phòng thay quần áo cùng với Tiểu Lục Lục.
Thay quần áo xong, còn không kịp liếc mắt xem một cái, đã bị ấn tới trước bàn trang điểm.
“Kiểu tóc cũng phải sửa sang lại một chút, cô Niên thích kiểu tóc đoan trang một chút, hay là muốn hoạt bát một chút?” Nhà tạo mẫu tóc cầm lấy tóc cô, nghiêm túc hỏi.
Nhưng không đợi cô mở miệng, nhà tạo mẫu tóc đã ra tay.
Đây là… Căn bản là không định nghe ý kiến của cô, đúng không?
Ước chừng nửa giờ sau, Niên Tiểu Mộ mới được thả ra khỏi phòng thay quần áo.
Cô không được tự nhiên kéo váy trên người, vẻ mặt rối rắm nhìn về phía người bà cụ Dư phái tới, “Tôi chỉ là một hộ lý, nhất định phải mặc thành như vậy sao?”
“Đương nhiên! Tiệc mừng thọ của bà, có rất nhiều người có uy tín tham dự, cô ở bên cạnh cô chủ nhỏ, tất nhiên không thể khiến cô chủ nhỏ mất mặt được.”
“Quản gia…” Niên Tiểu Mộ nhìn về phía quản gia cầu cứu, quản gia lập tức làm lơ cô, cầm lấy tay nhà tạo mẫu.
“Cảm ơn, cảm ơn, anh đã giúp tôi giải quyết được một mối phiền toái lớn đấy!”
Niên Tiểu Mộ, “…”!!
Không đợi Niên Tiểu Mộ xoắn xuýt bộ lễ phục trên người mình, đã thấy Tiểu Lục Lục xách váy, chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Chiếc váy công chúa màu hồng nhạt làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé.
Cô bé rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ rõ sau khi mái tóc được búi gọn đằng sau.
Đôi mắt to tròn đen láy, chớp chớp, còn đáng yêu và xinh đẹp hơn cả búp bê Tây Dương.
Người được bà cụ Dư phái tới chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền hài lòng mở miệng, “Thay xong quần áo rồi thì xin mời cô Niên đưa cô chủ nhỏ theo tôi tới hội trường.”
…
Bên ngoài phòng tiệc.
“Tổng giám đốc Trần, đã lâu không gặp, ông có thời gian đến thật sự quá tốt…”
“Tổng giám đốc Vương, ông còn nhớ rõ tôi không? Chúng ta đã gặp qua một lần, tôi là bà hai của nhà họ Dư…”
Từ sáng sớm Trình Tú Lộ đã dậy để trang điểm, hôm nay bà ta trạng điểm vô cùng lộng lẫy. Vừa tới phòng tiệc liền đứng ở cửa, nhanh nhảu giới thiệu bản thân với người tham dự bữa tiệc, cứ như sợ không ai biết được thân phận cao quý của bà ta.
Bà ta vừa quay đầu lại liền thấy Niên Tiểu Mộ đang dắt Tiểu Lục Lục đi về phía này, bà ta ngây ra.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt trở nên sắc bén!
“Niên Tiểu Mộ, cô đi nhầm đường à? Nơi này không phải là chỗ mà một hộ lý như cô có thể đến.” Trình Tú Lộ đi lên trước, ngẩng đầu quát lớn.
Không đợi Niên Tiểu Mộ mở miệng, người bên cạnh của bà cụ Dư đã tiến lên.
“Thưa bà, cô chủ nhỏ cần có người chăm sóc, cô Niên tham dự tiệc mừng thọ cũng là ý của bà chủ…”
“Đừng có lấy bà cụ ra chèn ép tôi, bữa tiệc hôm nay cũng không chỉ đơn giản là tiệc mừng thọ, còn liên quan đến biệt thự nhỏ nhà chúng tôi, nếu xảy ra vấn đề gì, một người làm như ông có thể phụ trách được sao?” Trình Tú Lộ khoanh tay, vênh váo tự đắc, cười lạnh.
“Một hộ lý, thân phận thấp kém, tôi nói cô ta không có tư cách tham dự bữa tiệc thì có nghĩa là cô ta không có…”
Lời Trình Tú Lộ còn chưa nói xong, lối vào bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
“Cậu chủ đã trở lại…”