Trình Tú Lộ nhìn Phương Chân Y trừng trừng.
Chỉ cần nghĩ đến việc bà ta đã tự mình ra tay vậy mà lại thua một con hộ lý nhãi nhép thì cơn giận trong lòng có nói sao cũng không thể tiêu tan được!
Cái khác không nói, chỉ bằng việc bà ta không phân biệt được đá quý là thật hay giả cũng đã thành nhược điểm bị nắm trong tay người khác rồi.
Nếu sau này, bà ta mà nhắc lại việc muốn quản lý biệt thự nhà họ Dư thì chắc chắn sẽ có người lôi nó ra để nói.
Hôm nay bà ta vất vả như vậy hóa ra chỉ là để tự bê đá đập chân mình!
“Bà chủ, tôi thật sự không biết cô ta có khả năng này. Hồi còn học ở trường, Niên Tiểu Mộ rất ít đi học, suốt ngày thần thần bí bí, cũng không biết là đang làm chuyện gì không thể để người biết. Tôi cũng không ngờ là lần này cô ta lại mèo mù vớ phải chuột chết, may mắn tự giải vây cho mình.”
Phương Chân Y vội vàng giải thích, vừa mở miệng liền khiến vết thương trên khóe miệng nhói lên, đau đến hít một ngụm khí.
Trình Tú Lộ này ra tay quá tàn nhẫn, cú tát của bà ta khiến khóe miệng cô ta chảy cả máu.
“Không biết, không biết? Cô chỉ biết nói không biết thôi à?” Trình Tú Lộ đập mạnh tay xuống sô pha, sắc mặt xanh mét, “Tôi mất nhiều công sức như vậy, cho cô nhiều tiền như vậy, để cô trà trộn vào biệt thự nhà họ Dư, không phải để cô đến nói không biết với tôi!”
“…”
“Hiện tại đừng nói là tiếp cận Dư Việt Hàn, đến cả đứa bé kia cô cũng không giải quyết được, thế mà cô còn có mặt mũi nói mình là “người chăm sóc số một” cơ đấy!” Trình Tú Lộ càng nói càng tức giận.
Lúc trước bà ta đã đi hỏi thăm khắp nơi, nghe người ta nói Phương Chân Y là hộ lý rất nổi tiếng, vì vậy bà ta mới mua chuộc cô ta.
Để cô ta làm việc cho bà ta.
Giờ thì hay rồi, tự nhiên lại có một người phụ nữ từ đâu nhảy ra, hơn Phương Chân Y nhiều mặt.
Không chỉ Dư Việt Hàn mà đến ngay cả Tiểu Lục Lục cũng hướng về phía người phụ nữ kia.
Nếu cứ để mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này thì sớm muộn gì, người bị đuổi khỏi nhà họ Dư chắc chắn sẽ là Phương Chân Y!
“Bà chủ, anh Hàn và cô chủ nhỏ đều bị Niên Tiểu Mộ lừa. Bà cũng thấy rồi đấy ạ, có người đàn ông nào kháng cự được khuôn mặt của cô ta chứ? Không biết cô ta đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà không chỉ khiến anh Hàn tin cô răm rắp mà còn khiến cô chủ nhỏ không có cô ta thì không được. Tôi căn bản không tìm được cơ hội nào để biểu hiện cả.”
Phương Chân Y nói đến Niên Tiểu Mộ, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hồi còn học ở trường, Niên Tiêu Mộ xuất hiện đã cướp mất ánh hào quang của cô ta.
Bây giờ, khó khăn lắm cô ta mới vào được nhà họ Dư, cô lại xuất hiện chặn đường cô ta!
Ánh mắt Phương Chân Y sẫm lại, nụ cười trên khóe miệng đầy xảo quyệt.
“Nhưng mà, bà chủ yên tâm đi. Anh Hàn đã bắt đầu nghi ngờ Niên Tiểu Mộ rồi, còn cố ý cho quản gia sắp xếp công việc mới cho tôi là phụ trách giám sát Niên Tiểu Mộ. Tôi chỉ cần nắm được nhược điểm của cô ta thì sớm muộn gì cũng đuổi được cô ta ra ngoài nhà họ Dư thôi.”
“Lần này lại làm không xong thì cô sẽ biết tay tôi!” Trình Tú Lộ trầm giọng cảnh cáo.
Phương Chân Y không ngừng bảo đảm mới khiến Trình Tú Lộ hài lòng, bà ta cao ngạo phất tay, “Đi lấy ít đá chườm mặt đi, khi nào không sưng nữa thì trở về, miễn cho người khác nghi ngờ.”
“Vâng.” Phương Chân Y cung kính cúi người chào rồi xoay người đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, ánh mắt cô ta lập tức trở nên ngoan độc.
Cô ta giơ tay che bên mặt bị sưng của mình, quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn cánh cửa sau lưng.
Trình Tú Lộ này ỷ vào việc có mấy đồng tiền dơ bẩn mà tự cho mình cũng là chủ của nhà họ Dư.
Luôn quát mắng cô ta.
Nếu không phải vì bà ta giúp cô ta ở lại nhà họ Dư, để mỗi ngày cô ta có thể thấy anh Hàn thì sao cô ta lại hầu hạ loại người này chứ!
Đợi đến khi cô ta đuổi Niên Tiểu Mộ đi, để anh Hàn thấy được sự tồn tại của cô ta, thì sớm hay muộn cô ta cũng sẽ trả lại cái tát này của bà ta.
Phương Chân Y híp mắt, giấu đi cảm xúc của mình, mới rời khỏi biệt thự nhỏ.
Mới đi tới cửa biệt thự chính, liền thấy Dư Việt Hàn đang đi ra ngoài…