“…” Trình Tú Lộ sững sờ tại chỗ, mặt cứng đờ, không biết phải nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với tình huống trước mắt.
Bà ta trơ mắt nhìn quản gia đi tới, cầm lấy kẹp tóc kim cương trong tay của bà ta, rồi vội vàng rời đi.
Bà ta thật sự không thể ngờ được, theo kế hoạch, người mất mặt và bị đuổi ra khỏi nhà họ Dư là Niên Tiểu Mộ, nhưng sao giờ bà ta lại chính là người bị mất mặt kia?
Có lệnh của Dư Việt Hàn, kết quả giám định rất nhanh sẽ có.
Kết quả giống như lời nói của Niên Tiểu Mộ.
Kim cương trên kẹp tóc của Trình Tú Lộ không phải là kim cương tự nhiên mà là kim cương nhân tạo, ngay cả thành phần cũng giống hệt như Niên Tiểu Mộ nói.
Chính là loại kim cương giả được làm thống qua oxy hóa.
“Cậu chủ, kim cương trên kẹp tóc là giả, không đáng bao nhiêu tiền…” Quản gia đặt kẹp tóc lên bàn, cung kính bẩm báo.
Những lời như vậy, Niên Tiểu Mộ vừa nói xong.
Chẳng qua khi cô nói, cũng chẳng có mấy ai tin tưởng cô, mọi người chỉ đều xem kịch vui và hóng xem kết quả sẽ thế nào.
Nhưng vào lúc này, khi đối mặt với kết quả giám định, ngay cả Dư Việt Hàn cũng nhướng mày.
Trong con ngươi đen lóe lên một tia không rõ.
Anh cầm chiếc kẹp trên bàn lên, ngắm nghĩa.
Chiếc kẹp tóc rất đẹp, kiểu dáng độc đáo, viên kim cương được khảm thì sáng lấp lánh, nếu chỉ nhìn qua thực sự không biết là đồ giả.
Ngay cả anh cũng thế chứ đừng nói đến chuyện chỉ nhìn lướt qua mà đã biết viên kim cương là thật hay giả được.
Sao cô lại có thể làm được?
Sao một hộ lý nhỏ nhoi lại có hiểu biết về giám định kim cương như vậy?
Mắt Dư Việt Hàn sẫm lại.
Khuôn mặt đẹp trai không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ riêng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quét qua quét lại người Niên Tiểu Mộ, anh muốn nhìn ra điểm gì khác thường.
Đáp lại ánh mắt của anh, cô không có một chút chột dạ nào.
Ngược lại còn bước tới trước, “Cậu chủ, nếu như tôi có thể nhìn ra kim cương trên chiếc kẹp tóc này là giả, chẳng đáng mấy đồng tiền thì tôi đương nhiên sẽ không mạo hiểm để ăn trộm nó. Giờ có thể chứng minh là tôi trong sạch chưa?”
Dư Việt Hàn nhìn cô, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, xinh đẹp và bí ẩn.
Khiến người ta không kìm nén được muốn khám phá bí mật trên người cô…
Dư Việt Hàn híp mắt, ném chiếc kẹp tóc lên bàn.
Ánh mắt lạnh lùng liếc xéo Trình Tú Lộ, “Thím cầm một chiếc kẹp tóc giả, tới vu oan người của cháu là ăn cắp, có phải là cần cháu cho một lời giải thích không?”
“Thím, thím…” Trình Tú Lộ liên tiếp bị mất mặt, vừa sợ hãi vừa không biết làm sao, luống ca luống cuống, suýt nữa trượt khỏi ghế sô pha.
Giờ phút này, bà ta không chỉ thấy mông đau mà đến cả khuôn mặt cũng nóng rát như bị ăn mấy cú tát.
“Việt Hàn, chuyện này là thím không đúng, nhưng thím cũng bị người khác lừa. Thím thật sự cho rằng mình đã mất một chiếc kẹp kim cương thật, cho nên, trong lúc nhất thời mới sốt ruột, nên mới… nên mới…” Trình Tú Lộ nói được một nửa, thì nghĩ tới cái gì đó, quay phắt lại nhìn về phía Niên Tiểu Mộ.
Nếu như cô chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra kim cương là giả, tại sao lúc mang kẹp tóc cho bà ta lại không nói gì?
Là do thấy nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, hay là đã sớm đoán được là bà ta sẽ dũng kẹp tóc để hãm hại cô, nên mới không nói?
Trình Tú Lộ bị suy nghĩ này của bản thân dọa sợ.
Ánh mắt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ giống như là nhìn thấy quỷ…
“Thím vội vàng muốn lập ra quy củ là chuyện tốt, nhưng nữ chủ nhân của nhà họ Dư này không thể là người mà ngay cả thứ hàng giả thấp kém thế này cũng không nhận ra được.” Dư Việt Hàn chậm rãi đứng lên, dáng người cao lớn, tuấn tú bất phàm, rõ ràng là đang giễu cợt lại khiến người ta không thể phản bác, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng vì sao, rõ ràng anh đang nhìn Trình Tú Lộ mà sao cô lại cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát nhỉ?
Sao lại thế?