Niên Tiểu Mộ chỉ dại ra vài giây liền lấy lại tinh thần, nhìn về phía anh, buột miệng thốt lên.
Chỉ có sáu chữ đơn giản khiến mọi người trong phòng khách đều hít một ngụm khí lạnh!
Cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
Lại dám gọi thẳng tên cậu chủ, còn dùng giọng điệu kiểu này…
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Niên Tiểu Mộ đều lộ ra vẻ đồng tình, giống như đã nhìn thấy kết cục cô bị người ta ném ra khỏi cửa biệt thự.
Niên Tiểu Mộ thực sự là giận quá nên mất khôn.
Đến khi chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, cô mới ý thức được mình vừa làm cái gì.
Nhưng nghĩ đến Dư Việt Hàn không rõ trắng đen mà đuổi việc cô, cô lại càng tức giận không có chỗ để xả, nói gì cũng không chịu cúi đầu.
“…” Dư Việt Hàn dừng bước.
Thân hình cao lớn, đứng lặng ở trước bậc cầu thang, quanh thân tản ra khí lạnh.
Trong phòng khách, không khí nháy mắt thay đổi.
Tất cả mọi người đều nín thở, đổ mồ hôi lạnh thay cho Niên Tiểu Mộ.
Giây tiếp theo, chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy ra từ trong phòng, trực tiếp chạy đến bên cạnh Dư Việt Hàn, ôm lấy đùi anh.
“Cha không thể đuổi chị xinh đẹp được, con muốn chị xinh đẹp chăm sóc con!” Tiểu Lục Lục phồng má, đôi mắt to tròn trừng trừng.
Một cánh tay của cô bé bị thương, một tay không ôm được Dư Việt Hàn, nên cô bé dùng cả chân lẫn tay leo lên người anh, giữ không cho anh đi.
“Cha đã cho cô ấy cơ hội, nhưng cô ấy không làm tốt công việc của mình.” Dư Việt Hàn đau đầu nhìn cô nhóc đang bám trên người mình, khí lạnh biến mất trong nháy mắt.
Cúi người bế cô bé lên.
“Cha hứa với con, ngày mai sẽ tìm cho con một chị gái xinh đẹp hơn tới chăm sóc con.”
“Con không cần, con muốn chị xinh đẹp này.” Tiểu Lục Lục bĩu môi, buồn bã khụt khịt mũi.
“Tiểu Lục Lục, không được khóc!”
“Hu hu hu…”
Lời cảnh cáo của Dư Việt Hàn còn chưa dứt, nhóc con trong lòng nghĩ đến việc phải xa chị xinh đẹp, nước mắt đã ào ào rơi xuống.
Dáng vẻ đau lòng muốn chết kia khiến trái tim người ta cũng thắt lại.
Cái đầu nhỏ cọ cọ lên ngực anh, tủi thân nghẹn ngào, “Con, muốn, chị xinh đẹp… Cha hư…”
Dư Việt Hàn, “…”
“Chuyện gì cha cũng có thể đồng ý với con, nhưng chuyện này không được, hôm nay cô ấy phải rời đi!” Dư Việt Hàn lạnh lùng mở miệng, không hề nhìn Niên Tổ Mộ dù chỉ là một cái liếc mắt, nói xong liền cùng Tiểu Lục Lục xoay người lên tầng.
Trong phòng khách, mọi người ồ lên.
Chỉ có một mình Phương Chân Y là vui mừng ra mặt.
“Dư Việt Hàn, anh đừng có hối hận!” Niên Tiểu Mộ tức giận nhìn bóng lưng anh, nổi giận gầm lên một tiếng.
Quay đầu nhìn thấy Phương Chân Y đang đắc ý, mắt cô híp lại, vươn tay cầm lấy cốc nước trên bàn, đi về phía cô ta.
“Rào!”
Hắt nguyên một ly nước đầy lên mặt cô ta.
“A… Niên Tiểu Mộ, cô điên rồi!”
Phương Chân Y không ngờ cô sẽ hắt nước lên người mình trước mắt bao người như vậy, cô ta hét toáng lên.
Nước ấm nên hòa tan lớp trang điểm trên mặt cô ta.
Kết hợp với dáng vể quỷ khóc sói gào của cô ta thật sự thê thảm đến mức không dám nhìn thẳng.
“Ly nước này là tôi trả lại cho cô, đi ra ngoài tốt nhất đừng có gặp lại tôi, nếu không thấy cô lần nào tôi sẽ hắt nước lần đấy!” Niên Tiểu Mộ dằn mạnh ly nước xuống bàn, không thèm liếc nhìn mấy người trong phòng khách lấy một cái, xoay người bước đi.
Quản gia lấy lại tinh thần, “Niên Tiểu Mộ, tiền lương của cô ngày hôm nay…”
“Không cần, để lại cho cậu chủ nhà ông chữa đầu óc đi!”