“…” Văn Nhã Đại nhìn bản báo cáo anh đưa tới trước mặt, chần chừ vài giây, mới vươn tay nhận lấy.
Không chỉ là cô ta, còn có Tạ Tinh Tinh đứng bên cạnh cô ta cũng không tự giác tiến lên. Cô ta giống Văn Nhã Đại, căn bản không tin trong thời gian ngắn như vậy, Niên Tiểu Mộ lại có bản lĩnh viết ra một bản báo cáo triển khai.
Nhưng đợi cô ta nhìn rõ nội dung trong bản báo cáo, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không đợi Văn Nhã Đại xem hết, cô ta liền sốt ruột giật lấy bản báo cáo trong tay Văn Nhã Đại, nhanh chóng nhìn đến cuối cùng, cả người ngây ra ra như phỗng!
Bản báo cáo này có độ tương tự rất lớn với bản báo cáo của cô ta. Chỉ có vài chi tiết bên trong được điều chỉnh, nội dung điều chỉnh đến ngay cả Tạ Tinh Tinh cũng không bắt bẻ được.
Người khác không xem qua báo cáo của cô ta, nhưng mà trong lòng cô ta lại biết rõ, bản báo cáo này của Niên Tiểu Mộ còn tốt hơn cả bản báo cáo kia của cô ta!
“Không thể nào…” Tạ Tinh Tinh giống như bị dọa đến choáng váng, tay cầm bản báo cáo, lẩm bẩm nói.
Mày Văn Nhã Đại nhăn chặt, cầm lấy bản báo cáo trong tay cô ta, tiếp tục đọc hết.
Ánh mắt cũng hơi hơi thay đổi.
“Giám đốc Văn, thế nào?”
“Trong thời gian ngắn như vậy mà viết ra, chắc không dùng được đúng không?”
“Tôi nhớ Niên Tiểu Mộ là một hộ lý, làm sao cô ta lại có thể hiểu được PR chứ…”
“…”
Đồng nghiệp xung quanh đều tò mò nhìn về phía Văn Nhã Đại, đợi cô ta mở miệng.
Văn Nhã Đại nắm chặt tài liệu trong tay, rất muốn nói bản báo cáo này không ra gì cả, nhưng mà Dư Việt Hàn đang ngồi ở đây, lời của cô ta có thể lừa được người khác, nhưng lại không lừa được anh.
Cô ta chỉ có thể nói thật!
“Mặc dù có chỗ chưa đủ hoàn mỹ, nhưng mà đã đủ tốt để dùng cho hạng mục này.” Văn Nhã Đại cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, ngẩng đầu, chuyên nghiệp nói với Dư Việt Hàn.
“…” Mắt Dư Việt Hàn chợt lóe, đôi mắt thâm thúy không thể nhìn ra cảm xúc gì của anh.
Chỉ là ánh mắt anh, vẫn luôn dừng trên người Niên Tiểu Mộ.
Văn Nhã Đại nhìn anh như vậy khiến cô ta sắp phát điên.
“Anh Hàn, đoàn người bên khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt đã tới tập đoàn của chúng ta.” Thư ký vội vàng đi vào thông báo.
Nghe vậy, Dư Việt Hàn kéo ghế, nhướng mày liếc nhìn Văn Nhã Đại một cái, nhàn nhạt mở miệng, “Mang Niên Tiểu Mộ đi gặp bên Thịnh Đạt, để cô ấy đi giải thích bản báo cáo triển khai này.”
Văn Nhã Đại, “…”
Chống lại đôi mắt hờ hững của anh, cô ta căn bản không dám nói chữ “không”.
Dư Việt Hàn thưởng thức cô ta nhất ở chỗ, cô ta có thái độ làm việc công tư phân minh, cùng với năng lực làm việc rất xuất sắc. Cô ta không thể bởi vì một Niên Tiểu Mộ mà phá hủy hình tượng của mình trong cảm nhận của anh.
Văn Nhã Đại khẽ cắn môi, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ còn đang mất hồn, “Cô đi theo tôi.”
“…” Niên Tiểu Mộ viết xong báo cáo liền bắt đầu thất thần, nghe thấy lời Văn Nhã Đại, theo bản năng nhìn về phía Dư Việt Hàn.
Muốn nói cô không có kinh nghiệm, lại thấy môi mỏng của anh hé mở, không tiếng động phun ra mấy chữ: Tiền thưởng gấp ba.
Tức khắc, bao nhiêu lời nói đến bên miệng lại bị cô vội vàng nuốt vào.
Niên Tiểu Mộ đi theo Văn Nhã Đại, vào phòng tiếp khách của bộ phận PR.
Dư Việt Hàn chậm chạp đứng lên, thong thả bước vào văn phòng của Văn Nhã Đại, ở đó có máy theo dõi, có thể thấy toàn bộ bộ phận PR, bao gồm phòng tiếp khách!
Dư Việt Hàn mới vừa ngồi xuống, thư ký đã vội vàng bưng một ly cà phê, đặt tới gần tầm tay anh.
“Anh Hàn, còn có việc gì dặn dò nữa không?”
“…”
Dư Việt Hàn nhấp môi, không nói gì, vẫy tay ra hiệu cho thư ký rời đi, một tay chống đầu, đợi hình ảnh Niên Tiểu Mộ sắp xuất hiện trong màn hình theo dõi…