Nghe vậy, mắt của Văn Nhã Đại chợt lóe, đẩy cánh tay đang nắm tay của mình ra. Giọng nói có chút tức giận, “Chẳng phải chị đã nhắc em rồi sao, chọc ai cũng đừng chọc Tiểu Lục Lục, sao em lại không nghe chị?”
Cô ta mất bao nhiêu công sức mới đưa được một người nhà vào trong văn phòng tổng giám đốc. Mặc dù Uông Thiên Lệ ở các phương diện khác kém một chút nhưng luôn hoàn thành xuất sắc công việc của bản thân, hơn nữa rất ít người trong công ty biết hai người bọn họ là họ hàng xa. Để cô ta làm việc trong văn phòng tổng giám đốc, đối với mình cũng có chỗ tốt. Bởi vậy, Văn Nhã Đại mới luôn giúp đỡ cô ta, không ngờ cô ta lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
“Em không có! Em chỉ là muốn dạy dỗ Niên Tiểu Mộ một chút…” Uông Thiên Lệ vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy thì càng chẳng hiểu ra sao. Nghĩ mãi cũng không rõ, cô ta đã làm gì khiến cho Tiểu Lục Lục không vui.
Rõ ràng lúc đầu rất tối đẹp.
“Em hiểu rõ tính của tổng giám đốc rồi đầy, một khi nói ra thì anh ấy sẽ không tùy tiện sửa lại. Bây giờ chị có đi xin cho em cũng vô dụng, ngược lại chỉ khiến người ta cảm thấy là chị đang thiên vị em.” Văn Nhã Đại tựa lưng trên ghế dựa, ánh mắt chậm rãi bình tĩnh trở lại.
“Thế thì phải làm sao bây giờ? Em vẫn phải rời văn phòng tổng giám đốc sao?” Uông Thiên Lệ nghĩ đến đây, biết vậy chẳng làm!
Văn Nhã Đại gặp dáng vẻ sụp đổ của cô ta, cũng không nói quá tuyệt tình mà nhẹ nhàng an ủi, “Em đi về trước đi, nghe theo lệnh điều động, cố gắng biểu hiện thật tốt trong cương vị mới, có cơ hội, chị sẽ giúp em tranh thủ trở về văn phòng tổng giám đốc.”
“Còn Niên Tiểu Mộ kia nữa, chị nhớ giúp em dạy cho cô ta một bài học…”
“Biết rồi! Đừng nhắc tên cô ta trước mặt chị, bây giờ em tự mình con lo không xong, cố gắng lo cho bản thân trước đi.” Văn Nhã Đại nghiêm mặt lại, trách mắng.
Văn Nhã Đại chờ cô ta bình phục tâm tình mới gọi người đưa cô ta ra ngoài.
Tạ Tinh Tinh trốn ở ngoài cửa, cũng nghe được hơn phân nửa cuộc đối thoại của hai người, Uông Thiên Lệ vừa đi, cô ta lập tức đi vào.
“Chị Nhã Đại, chị Thiên Lệ bị oan ức lớn như vậy, không lẽ chị không định giúp chị ấy thật sao?” Tạ Tinh Tinh đi tới trước bàn làm việc của Văn Nhã Đại, vẻ mặt bất bình hỏi.
“Tổng giám đốc Hàn trước giờ luôn coi trọng nhân tài, xưa nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Niên Tiểu Mộ kia vừa đến, liền liên tiếp có người gặp chuyện không may, cô ta đúng là hồ ly tinh!”
Ánh mắt Văn Nhã Đại tối sầm lại nhưng lát sau lại khôi phục bình thường, chậm rãi ngẩng đầu nói, “Chẳng phải em cũng nghe đó sao? Lần này Niên Tiểu Mộ còn chẳng buồn mở miệng thì tổng giám đốc Hàn đã điều Thiên Lệ đi rồi.”
“Đó là do cô ta lợi dụng cô chủ nhỏ! Nếu để cho tổng giám đốc Hàn biết bộ mặt thật của cô ta, người phải ra đi chắc chắn là cô ta!” Tạ Tinh Tinh nghe Văn Nhã Đại nói như vậy, càng thêm tức giận.
“Chị Nhã Đại, năng lực làm việc của chị vốn rất tốt, trước giờ tổng giám đốc Hàn luôn xem trọng chị, chỉ cần chị mở miệng, tổng giám đốc Hàn nhất định sẽ…”
“Em đang nói bậy bạ gì đó?” Văn Nhã Đại tức giận cắt ngang, “Trước giờ tổng giám đốc Hàn luôn công và tư rõ ràng, sao có thể vì chị mà tùy tiện trừng phạt Niên Tiểu Mộ?”
Nói xong, cô ta lại đổi giọng, ra vẻ buồn bã nói, “Lại nói, Niên Tiểu Mộ đẹp như vậy, đừng nói là tổng giám đốc, chính là chị đều không nỡ trách phạt cô ta.”
“Cô ta cũng chỉ có gương mặt đó!” Tạ Tinh Tinh ghen tỵ giậm chân.
Thấy thế, Văn Nhã Đại chớp mắt, giấu đi vẻ âm hiểm nơi đáy mắt, cô ta biết rõ nói thế nào là đủ để đạt mục đích. Cô ta cầm lấy văn kiện trên bàn công tác đi ra ngoài.
Lên văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
“Tôi tới báo cáo tiến độ công việc mới nhất cho tổng giám đốc Hàn.”
“Anh Hàn đang chờ cô, giám đốc Văn, mời vào bên trong.” Trợ lý đẩy cửa ra, dẫn cô ta đi vào trong.