Thư ký Uông còn muốn nói gì nhưng trợ lý đã trừng mắt cảnh cáo cô ta.
Từ trước đến giờ, mệnh lệnh mà Dư Việt Hàn đã đưa ra rất khó sửa đổi.
Nếu cô ta còn tiếp tục dây dưa thì không chỉ là đổi phòng ban nữa mà là bị đuổi việc!
Thư ký Uông lập tức yên lặng nuốt những lời muốn nói trở vào, tâm không cam tình không nguyện xoay người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Vừa nghĩ tới đầu sỏ hại mình bị điều đi, cô ta quay đầu trợn mắt nhìn Niên Tiểu Mộ trừng trừng.
“Chờ một chút!” Niên Tiểu Mộ bỗng dưng mở miệng.
Nghe vậy, mắt thư ký Uông sẫm lại, trong lòng lại dấy lên hy vọng. Cô ta ước gì Niên Tiểu Mộ gây sự với cô ta trước mặt tổng giám đốc. Đến lúc đó, cô ta có thể giả vờ đáng thương, nói là vì Niên Tiểu Mộ không ưa cô ta nên dụ dỗ cô chủ nhỏ đuổi cô ta đi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp giả vờ đáng thương thì Niên Tiểu Mộ nói bằng giọng vô cùng khí phách.
“Thư ký Uông, trước khi cô rời đi, có phải cô nên đưa hộp thuốc của Tiểu Lục Lục giao cho tôi không? Nếu không làm trễ giờ thay thuốc của Tiểu Lục Lục sẽ không tốt, cô nói có đúng không?”
“…” Thư ký Uông theo bản năng muốn phủ nhận chuyện cô ta đang giữ hộp thuốc, nhưng cô ta không dám nói dối trước mặt Dư Việt Hàn,.
Nếu không cẩn thận để Dư Việt Hàn phát hiện cô ta đã cố ý làm khó dễ Niên Tiểu Mộ, chỉ sợ kết cục của cô ta cũng sẽ giống như đồng nghiệp ở phòng kế hoạch!
Thư ký Uông cắn răng nói, “Được, tôi lập tức cầm hộp thuốc tới.
Nói xong, cô ta giậm chân một cái, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
“Bây giờ có thể nói tại sao cha phải đổi thư ký sao?” Dư Việt Hàn ôm Tiểu Lục Lục đặt lên bàn làm việc, véo yêu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Tiểu Lục Lục bĩu môi nói, “Cô ta bắt nạt chị xinh đẹp, còn dụ dỗ con đuổi chị xinh đẹp đi.”
Tiểu Lục Lục muốn bảo vệ chị xinh đẹp!
Cô bé nói xong liền nhào vào lòng Dư Việt Hàn, chu môi hôn lên mặt anh một cái.
Nũng nịu lấy lòng anh, “Lúc nãy cha đẹp trai lắm ấy!”
Dư Việt Hàn, “…” Viên đạn bọc đường!
…
Bộ phận PR.
“Chị họ, chị nhất định phải giúp em, khó khăn lắm em mới được điều đến văn phòng tổng giám đốc, bây giờ lại vì Niên Tiểu Mộ mà bị điều đi chỗ khác. Mọi người đều đang cười nhạo em, làm sao em có thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa?”
Uông Thiên Lệ vừa vào văn phòng giám đốc liền nắm tay Văn Nhã Đại khóc lóc kể lể. Cô ta cứ nghĩ, Niên Tiểu Mộ chỉ là một hộ lý, rất dễ đối phó, cho nên mới định dạy cho cô một bài học. Không ngờ, không những không làm gì được Niên Tiểu Mộ mà còn bị Dư Việt Hàn tự mình mở miệng điều tới bộ phận khác.
“Em nói là, tổng giám đốc Hàn không hề hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ vì Niên Tiểu Mộ mà điều em đi chỗ khác?” Văn Nhã Đại sa sầm mặt lại, lạnh lùng hỏi.
“Thật ra thì không phải như thế, Niên Tiểu Mộ cũng không nói gì, là cô chủ nhỏ… Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đầu cô chủ nhỏ đứng về phía em nhưng sau khi gặp tổng giám đốc thì bỗng nhiên lại trở mặt giúp đồ đê tiện kia, đòi anh ấy điều em đi chỗ khác…”
Uông Thiên Lệ tuyệt vọng gào khóc khi nghĩ tới chuyện cô ta từng là một thư ký của văn phòng tổng giám đốc, được người người hâm mộ mà giờ lại bị người người chế giễu cười nhạo. Cô ta không thể chịu được.
Cô ta nắm chặt tay Văn Nhã Đại, “Chị họ, tổng giám đốc Hàn nể trọng chị như vậy, chị giúp em nói với anh ấy một tiếng, để cho em trở về văn phòng tổng giám đốc có được hay không?”
Uông Thiên Lệ có thể thăng quan tiến chức nhanh như vậy trong phòng thư ký có một phần cũng là nhờ vào Văn Nhã Đại. Vì vậy, vừa xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của cô ta là đi tìm người chị họ này ra mặt.
Chỉ cần cô ta có thể quay lại bên anh Hàn, tương lai còn dài, sẽ có ngày cô ta cho Niên Tiểu Mộ đó biết tay