Niên Tiểu Mộ, “…”
Gần đây số đào hoa của cô tới rồi sao? Tại sao luôn có người muốn giới thiệu bạn trai cho cô vậy?
Nghe Văn Nhã Đại nói, trong đầu của cô lập tức nhớ tới lần đầu gặp bà cụ Dư, bà cụ nắm tay cô, hỏi cô thấy Dư Việt Hàn thế nào?
“Kết hôn xong là có thể làm mẹ.” Mỗi lần nhớ tới câu nói này cô đều không nhịn được mà mặt đỏ tay run.
Niên Tiểu Mộ mím môi một cái, nhớ lại tình huống ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ bất giác ửng hồng.
Dư Việt Hàn nhìn thấy phản ứng của cô, anh cho là cô đang suy nghĩ có nên làm quen với những người đàn ông khác hay không, ánh mắt đen càng sẫm lại, khuôn mặt vốn không cảm xúc bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Cô Niên, cô đang thẹn thùng sao?” Văn Nhã Đại thấy phản ứng của cô, cười khẽ trêu chọc.
Giọng nói của cô ta rất ôn hòa, sẽ không để cho người ta cảm thấy vô lễ.
“…” Cái gì?
Niên Tiểu Mộ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu. Sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi không cần.”
Bây giờ mục tiêu duy nhất của cô là kiếm tiền trả nợ, làm gì có tâm trạng yêu đương. Lời này vừa ra, bầu không khí đè nén trong xe lập tức biến mất. Cô còn đang suy nghĩ, không biết lúc nãy có chuyện gì xảy ra thì thấy Dư Việt Hàn lười biếng nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Gương mặt tuấn tú, góc cạnh rõ rành, đường nét hoàn mỹ, khóe miệng khẽ nhếch lên, hình như anh đang rất vui vẻ.
Cũng không biết đang vui vì cái gì?
Niên Tiểu Mộ nhếch miệng, không nghĩ ra thì thôi vậy. Cô co người lại, ngáp một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại mà ngủ.
Xe đến biệt thự của nhà họ Dư.
Văn Nhã Đại lập tức quay đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn, “Lâu lắm rồi tôi không tới, anh có muốn đi thăm bà nội với tôi không? Chắc bà cũng nhớ anh lắm.”
Dư Việt Hàn mở mắt, nhìn thoáng qua phía trước mặt.
Xe vừa vào cổng, khu biệt thự chính nằm ngay phía trước, còn biệt thự nhỏ của bà cụ Dư ở là ở bên phải.
“Rẽ phải, qua chỗ bà tôi.” Dư Việt Hàn bỗng dưng mở miệng, giọng nói đạm mạc, nghe không ra cảm xúc.
Nghe anh nói vậy, Văn Nhã Đại nhanh chóng nở nụ cười, trông cô ta tươi tắn hẳn.
Mặc kệ bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần cô ta vẫn là người đặc biệt nhất trong lòng anh là đủ rồi!
Một lát nữa, đợi gặp bà cụ Dư, cô ta có thể thừa cơ hội ở lại ăn cơm với bà.
Trong nhà họ Dư, người mà Dư Việt Hàn quan tâm nhất ngoài Tiểu Lục Lục ra thì chỉ có bà cụ. Anh hiếu thuận như vậy, đến lúc đó chắc chắn cũng ở lại.
Hai người bọn họ có thể cùng nhau ăn tối…
Văn Nhã Đại nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.
Khóe mắt quét qua Niên Tiểu Mộ vẫn còn ngồi trên xe, lại có chút không cam lòng. Nếu như có thể làm cho cô xuống xe trước thì càng tốt!
“Két!” Xe dừng trước cửa biệt thự nhỏ.
Văn Nhã Đại giấu đi ánh nhìn đầy mưu mô, không đợi lái xe mở cửa liền chủ động đẩy cửa xe ra, cầm quà tặng xuống xe.
Cô ta đi về phía trước hai bước, mới xoay người, cười tươi chờ Dư Việt Hàn xuống.
Thế nhưng cô ta đợi một phút, cũng không thấy anh có bất kì động tác nào.
Đến khi cô ta nhịn không nổi, muốn mở miệng hỏi mới nghe Dư Việt Hàn lười biếng nói, “Đã đưa cô Văn tới nơi rồi, còn chờ cái gì nữa, về biệt thự.”
Ánh mắt anh cũng không nhìn cô ta mà nhìn tài xế, anh kêu lái xe chạy tới biệt thự nhỏ không phải là muốn đi thăm bà cụ với cô ta mà chỉ muốn cho cô ta xuống trước?
Không đợi Văn Nhã Đại kịp phản ứng, lái xe đã đạp chân ga, xe lướt đi trước mặt cô ta.
Đi… đi…