Người này, giống như chui ra từ khe đá.
Không có bất cứ dấu vết gì…
Ở thành phố H, người mà ngay cả nhà họ Dư đều không điều tra được ngoại trừ dùng tên giả thì cũng chỉ còn một khả năng khác.
Có người đã động tay động chân với bối cảnh của Niên Tiểu Mộ.
“Cậu chủ, chúng ta chỉ điều tra được khoảng thời gian sau hai mươi tuổi của Niên Tiểu Mộ. Nhưng mà cái này không quá khác so với Phương Chân Y, học hộ lý ở trường, sau đó thi lấy giấy chứng nhận…” Trợ lý báo cáo toàn bộ những gì đã điều tra được về Niên Tiểu Mộ cho Dư Việt Hàn, không bỏ sót dù chỉ một chữ.
So sánh với Phương Chân Y, Niên Tiểu Mộ không khoa trương như cô ta.
Lời đồn về cô trong trường học cũng rất ít, giống như bỗng nhiên xuất hiện chỉ để thi lấy giấy chứng nhận rồi lại biến mất…
Dư Việt Hàn ngồi trên ghế, ngón tay thon dài gõ xuống cạnh bàn.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh gặp Niên Tiểu Mộ trong bệnh viện…
Trẻ trung xinh đẹp, đầy sức sống.
Ba từ này, rất chuẩn xác để miêu tả cô.
Đôi mắt lấp lánh thuần khiết, nhìn không ra một chút tâm cơ*.
*Tâm cơ: trong lòng có nhiều mưu kế tính toán để đạt được mục đích mong muốn.
Nhưng khi bị anh nghi ngờ là không có tư cách chăm sóc Tiểu Lục Lục, cô lại để lộ ra tính cách quật cường không chịu thua, thật sự khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Mắt Dư Việt Hàn rơi xuống báo cáo vụ tai nạn giao thông kia, ánh mắt lạnh lùng.
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
Trợ lý ngẩn ra, “Dưới tầng, đang chơi cùng cô chủ nhỏ ạ.”
Nghe vậy, con ngươi đen của Dư Việt Hàn hơi co lại, anh đứng dậy, thong thả bước ra ngoài.
Vừa xuống tầng dưới liền thấy Tiểu Lục Lục đang ăn sáng trong phòng khách, mà bên cạnh cô bé chỉ có quản gia.
“Hộ lý của Tiểu Lục Lục đâu?” Dư Việt Hàn nhíu mày.
Quản gia vội vàng tiến lên, “Dạ thưa cậu chủ, cô chủ nhỏ không muốn để cả hai người cùng chăm sóc, tôi liền sắp xếp theo ca, để Phương Chân Y về nghỉ ngơi trước, hiện tại là ca của Niên Tiểu Mộ, cô ấy đang ở trong phòng…”
Quản gia còn chưa nói xong, Dư Việt Hàn đã lướt qua ông đi về phía phòng ngủ.
Khí thế lạnh như băng khiến người ta không nhịn được mà run rẩy.
Quản gia rùng mình, không dám theo sau.
Dư Việt Hàn vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy âm thanh “cạch cạch”, giống như đang dọn cái gì.
“Tiểu Lục Lục, em đừng vào vội, ngồi trong phòng khách chơi một chút, chị sắp xong rồi…” Niên Tiểu Mộ vừa mới soạn ra rồi ôm mấy thứ đồ không thể để Tiểu Lục Lục chơi bây giờ vào trong ngực, chuẩn bị chuyển qua một góc.
Vừa ngẩng đầu liền thấy một thân hình cao to đứng sừng sững ở cửa.
Một đôi mắt đen và sâu lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt thâm thúy khiến người ta sợ hãi…
“Anh… Anh Hàn…” Niên Tiểu Mộ vừa thấy người trước mắt, cơ thể nháy mắt căng thẳng.
Theo bản năng muốn lùi về phía sau, lại quên trong tay còn ôm một đống đồ chơi to nhỏ.
Cô lảo đảo một cái, cả người hướng về phía trước, bổ nhào về phía Dư Việt Hàn!
“A…”
“Bịch!”
Đau đớn trong dự đoán không hề kéo tới.
Niên Tiểu Mộ mê mang mở mắt, cả người vẫn đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, bên tai liền truyền đến một tiếng nói lạnh lẽo như muốn ăn thịt người.
“Đè đủ chưa?” Dư Hàn Việt nghiến răng nghiến lợi nói.
Niên Tiểu Mộ cúi đầu, mới phát hiện mình đang đè lên người khối băng nào đó, mà người nào đó, lúc này đang dùng ánh mắt khát máu nhìn cô chằm chằm!
“Tôi dậy ngay đây ạ!” Đầu óc của Niên Tiểu Mộ đã chết máy, cô chỉ theo bản năng mà muốn đứng dậy, nhưng vì quá sốt ruột, cô vội vàng chống tay lên liền nghe thấy tiếng hít vào của người đàn ông.
Lúc này mới phát hiện tay của mình đang chống lên ngực anh.
Vội vàng rụt tay về.
“Ngại quá, sờ nhầm.”
Dư Việt Hàn, “…”