“Em nói cái gì?” Văn Nhã Đại giật mình, buông văn kiện trong tay xuống, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
“Bây giờ Niên Tiểu Mộ đang tham quan phòng kế hoạch, theo tin tức của mạng nội bộ nói, rất có thể cô ta đi thị sát thay cho anh Hàn, chúng ta ở gần phòng kế hoạch như vậy…”
“Đưa điện thoại cho chị.” Văn Nhã Đại cắt ngang, nhíu mày, cầm điện thoại lên xem tin tức.
“Chị Nhã Đại, giờ chúng ta phải làm sao? Em nghe nói, giám đốc bộ phận kế hoạch triệu tập toàn bộ nhân viên của bộ phận ra tiếp đón, chúng ta có cần chuẩn bị gì không?” Mặc dù trong lòng Tạ Tinh Tinh không phục, nhưng dù sao cô ta cũng là trưởng phòng của bộ phận PR, cô ta vẫn còn lý trí.
Từng phòng ban đều chuẩn bị chu đáo, chỉ có bọn họ là không thèm quan tâm tới, đó không phải là tìm đường chết sao?
Tạ Tinh Tinh cũng đã suy nghĩ thật kỹ, phải đặt cảm xúc cá nhân qua một bên, việc quan trọng bây giờ là chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với Niên Tiểu Mộ.
Không đợi cô ta nói ra ý nghĩ của mình, Văn Nhã Đại đã buông điện thoại xuống, bình tĩnh mở miệng, “Không cần chuẩn bị gì cả.”
“Gì ạ?” Tạ Tinh Tinh ngây người.
Người ta đã đến sát vách rồi, vốn nghĩ Văn Nhã Đại so với mình còn phải khẩn trương hơn, không ngờ cô ta lại nói là không cần chuẩn bị gì cả…
“Em làm việc trong tập đoàn Dư thị cũng khá lâu rồi, có bao giờ thấy anh Hàn để người khác thị sát thay cho anh ấy chưa?” Văn Nhã Đại bưng ly nước lên uống một ngụm, che giấu vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt.
Cô ta đã quá xem thường Niên Tiểu Mộ, một hộ lý quèn mà cũng dám lấy danh nghĩa tổng giám đốc đi tham quan từng phòng ban.
Cho rằng không ai biết thân phận của mình thì chính là phu nhân của tổng giám đốc sao?
“Vậy còn Niên Tiểu Mộ…”
“Bộ phận PR của chúng ta luôn hoàn thành tốt mọi công tác, có thể nói là tận tâm tận lực, mặc kệ là ai tới thì chúng ta cũng không cần sợ.” Văn Nhã Đại đặt ly xuống, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử, xoắn xuýt một hồi lâu, mới giữ chặt tay của Tạ Tinh Tinh.
“Chị vốn không muốn nói, nhưng hành vi này của Niên Tiểu Mộ thật sự là đang bại hoại danh dự của anh Hàn, quá đáng quá, chị cũng không biết là có nên nói cho em hay không…”
“Chị Nhã Đại, chị biết chuyện gì đúng không? Chị mau nói đi!” Tạ Tinh Tinh thấy cô ta muốn nói lại thôi, sốt ruột đến giậm chân.
“Vậy em hứa với chị, nghe xong thì thôi, đừng có làm lớn chuyện, được không?” Văn Nhã Đại liên tục dặn dò, thấy cô ta đồng ý mới nói, “Theo chị biết thì Niên Tiểu Mộ và anh Hàn không có quan hệ gì cả, cô ta chỉ là hộ lý của Tiểu Lục Lục.”
“Hộ lý?” Tạ Tinh Tinh sững sờ tại chỗ.
Phải biết, Dư Việt Hàn là cậu chủ tôn quý nhất thành phố H, cao ngạo bễ nghễ, lại tuấn mỹ vô song. Có rất nhiều con gái con nhà quyền quý, dòng dõi bề thế xếp hàng muốn tiếp cận anh nhưng không tìm được cơ hội. Vậy mà một hộ lý quèn lại dám vọng tưởng, còn dám lấy danh nghĩa của anh đi thị sát các phòng ban.
“Chuyện này nếu cho mấy người trong mạng nội bộ biết…”
“Tinh Tinh! Chị vừa dặn em cái gì em quên rồi sao?” Văn Nhã Đại giả vờ giận dữ nói.
Tạ Tinh Tinh rất ít khi thấy cô ta nổi giận, dọa đến rụt cổ một cái, “Em biết rồi, em không nói.” Dứt lời, không cam lòng ôm điện thoại đi ra ngoài.
Trong đầu đều là những lời Văn Nhã Đại vừa nói lúc nãy. Một người hộ lý, dựa vào cái gì mà tiếp cận anh Hàn chứ? Chỉ bằng khuôn mặt hồ ly tinh kia sao?
Nếu để cho người khác biết thân phận thật của cô, chỉ sợ cô sẽ được nếm thử mùi vị lên voi xuống chó ngay! Đáng ghét nhất là cô ta lại không thể đem tin tức này đưa lên mạng nội bộ, không thể tự tay vạch trần gương mặt thật của cô!
Tạ Tinh Tinh tức giận bất bình đi về chỗ ngồi của mình, chỉ nghe được tiếng hoan nghênh từ sát vách truyền qua, đôi mắt nhíu lại. Chợt nghĩ đến cái gì, nhếch miệng cười, cầm điện thoại lên gửi tin tức cho một đồng nghiệp bên bộ phận kế hoạch…