*Lục Lục Đại Thuận: có nguồn gốc từ Kinh Dịch. Trong Kinh Dịch có nói đến sáu nét, sáu “六” đại biểu cho nét âm, chín “九” đại biểu cho nét dương, sáu sáu hợp lại thành quẻ khôn 为 có ý đại cát đại lợi,
Còn có một cách giải thích khác, sáu (liù) và trượt/trơn (溜-liū) có cách phát âm gần giống nhau, có ý là thuận lợi trôi chảy. Hai lần sau có nghĩa là cực kỳ thuận lợi
Trợ lý tiến về trước một bước, nhíu mày hỏi, “Chuyện gì?”
Nhìn thấy có người đến, mà người tới lại là trợ lý riêng của Dư Việt Hàn, mấy cô thư ký giống như là người sắp chết gặp được cứu tinh, vội vàng nói, “Cô Niên dẫn cô chủ nhỏ đi vào, chúng tôi đang suy nghĩ, không biết có nên vào trong hỏi xem cô ấy có muốn uống gì không?”
Bộ phận thư ký đối với các vị khách quan trọng đều có ghi chép về sở thích hay điều kiệng kỵ của họ. Khổ nỗi, Niên Tiểu Mộ là khách mới, lần đầu tiên tới đây, bọn họ không biết phải chuẩn bị gì cho cô cả.
Theo quy tắc thì nếu không nhận được thông báo thì phòng thư ký có quyền làm lơ, nhưng bây giờ ai cũng biết tổng giám đốc Hàn vì Niên Tiểu Mộ mà phá lệ tới ăn cơm ở nhà ăn nhân viên, hơn nữa, hai người còn ăn chung một phần thịt kho tàu. Quan hệ của hai người này chắc chắn không phải tầm thường, làm sao bọn họ dám làm lơ được chứ? Mấy cô thư ký trực ban hôm nay đều rối rắm, không biết phải làm sao.
“Cô chủ nhỏ chỉ có thể uống sữa bò, còn Niên Tiểu Mộ… các cô chờ một chút, tôi vào hỏi cô ấy cho.” Trợ lý nghĩ một chút rồi nói, giơ tay đẩy cửa văn phòng.
Vừa đi vào liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa dùng để tiếp khách.
Tiểu Lục Lục đang ngoan ngoãn giơ tay nhỏ cho Niên Tiểu Mộ giúp cô bé tháo băng gạc.
Khi mệt vết thương kết vảy thường bị ngứa. Niên Tiểu Mộ sợ cô bé không chịu được mà cào xước vết thương, vì vậy, cô vừa tháo băng vừa nói chuyện với cô bé, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của nó.
“Tiểu Lục Lục, tên của em là do ai đặt cho vậy?” Niên Tiểu Mộ chỉ thuận miệng hỏi một chút nhưng khi hỏi ra miệng lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ. Tiểu Lục Lục, cái tên đáng yêu như vậy, không giống như phong cách của Dư Việt Hàn.
Không lẽ là bà cụ Dư? Dựa theo phong cách “lão ngoan đồng” của bà, cũng có khả năng lắm chứ.
“Cụ nói là, “lục lục đại thuận!” Tiểu Lục Lục nghiêng nghiêng đầu, nghe nhắc tới tên mình liền trở nên hưng phấn.
Lục lục đại thuận…
Cho nên nếu như sau này Dư Việt Hàn sinh con trai thì sẽ đặt tên là Đại Thuận sao?
Đại Thuận...
Cái tên này vừa xuất hiện trong đầu Niên Tiểu Mộ liền nhịn không được mà cười lớn. Quá buồn cười. Cô có thể tưởng tượng được, nếu Dư Việt Hàn nghe được tên của con trai mình là Đại Thuận thì sắc mặt chắc khó coi lắm!
Bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Niên Tiểu Mộ giật mình quay đầu nhìn lại.
Thấy người đến là trợ lý, cô ngây ra. Anh mắt cảnh giác nhìn ra sau lưng trợ lý, sợ tiếng cười vừa nãy của cô bị Dư Việt Hàn nghe được.
“Cậu chủ còn đang họp, anh ấy lo lắng một mình cô không thể chăm sóc được cho cô chủ nhỏ nên mới bảo tôi tới xem thử.” Trợ lý nhẹ nhàng giải thích, chỉ nghe Niên Tiểu Mộ thở dài một hơi. Thấy thế, trợ lý thuận tiện hỏi cô muốn uống cái gì, hỏi xong, anh ta đi ra ngoài nói với phòng thư ký, rồi quay vào phòng.
Sau khi thay xong băng gạc, Tiểu Lục Lục bắt đầu thấy buồn ngủ, cô bé tựa vào lòng Niên Tiểu Mộ ngủ thiếp đi. Thân thể mềm mại co tròn lại, tựa sát vào trong ngực của Niên Tiểu Mộ.
Cảnh tượng rất ấm áp.
Trợ lý bước lên, nhỏ giọng nói một câu, “Tên của cô chủ nhỏ cũng không phải là do bà cụ đặt.”
“...” Niên Tiểu Mộ khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trợ lý thận trọng gật đầu.
“Vậy là do Dư Việt Hàn…”
“Cũng không phải.” Hình như trợ lý đang do dự gì đó, chần chờ mấy giây, mới mở miệng, “Lúc cô chủ nhỏ được đưa đến bên cạnh anh Hàn thì cũng đã có tên rồi, vì vậy, vấn đề này là điều cấm kỵ của nhà họ Dư, cô tuyệt đối đừng nhắc lại trước mặt anh Hàn.”
Hai năm trước, Dư Việt Hàn đột nhiên có một cô con gái, đây là chuyện mọi người đều biết. Thế nhưng tất cả mọi người đều không biết rõ, lúc đó kèm theo Tiểu Lục Lục còn có một phần chứng nhận DNA. Mà ở mặt sau tờ chứng nhận DNA đó, chỉ viết ba chữ: Dư Lục Lục.