“Trời ơi, hôm nay nam thần của tôi đi nhà ăn ăn cơm, sao tôi lại không đi chứ, a a a...”
“Quan trọng là người phụ nữ bí ẩn kia là ai chứ?”
“Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy. Đối với tất cả tình địch tôi đều không nhìn thấy, tổng giám đốc Hàn là của mình tôi thôi!”
“Lầu trên mau tỉnh lại đi, có bao giờ cô nhìn thấy tổng giám đốc đi ăn cơm ở nhà ăn chưa? Lại còn ăn đồ ăn trong khay của người khác? Theo phỏng đoán của tôi, bọn họ ít nhất cũng quen biết nhau hơn một năm rồi…”
“Sao cô không nói người phụ nữ đó chính là mẹ của cô chủ nhỏ luôn đi?”
“Thì tôi đang định nói mà…”
“Chỉ có mình tôi phát hiện cô chủ nhỏ rất thích người phụ nữ đó sao? Nếu nhìn từng đường nét khuôn mặt thì hai người không giống nhau, nhưng nhìn một cách tổng thể lại có nét tương tự…”
“Mặc dù tôi cũng không muốn nói, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có phu nhân của tổng giám đốc…”
Dưới tiêu đề là vô vàn lời bình luận, tầng tầng lớp lớp xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Tin hot này cũng được lan truyền lấy tốc độ sao băng và lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Niên Tiểu Mộ không hề hay biết, sự xuất hiện của mình đã tạo nên sóng gió to lớn như thế nào, lúc này, cô đang đưa Tiểu Lục Lục tản bộ xung quanh để tiêu cơm.
Vừa đi đến bộ phận nhân sự liền nhìn thấy đang tổ chức phỏng vấn, có rất nhiều người tham gia, vô cùng náo nhiệt. Niên Tiểu Mộ thấy vậy, không nhịn được dừng lại xem.
Một giây sau, có nhân viên từ bên trong đi ra nói, “Cô Niên, mời cô vào trong, tôi rót cho cô một chén trà nhé.”
“Không cần, tôi chỉ xem một chút thôi...” Niên Tiểu Mộ còn chưa nói xong liền bị kéo vào trong phòng nhân sự, đồng thời còn có một chén trà nóng được đưa đến trước mặt cô.
Đãi ngộ này cũng quá tốt đi. Hơn nữa, nhân viên của phòng nhân sự sao lại biết cô họ Niên? Niên Tiểu Mộ còn chưa kịp hỏi, Tiểu Lục Lục đã nhào vào trong ngực của cô.
Thân hình nho nhỏ ngồi ngay ngắn như người phỏng vấn, nghiêm mặt nhìn những người tới phỏng vấn, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
Niên Tiểu Mộ bị hành động của cô bé hấp dẫn lực chú ý, cũng quên mất bản thân muốn hỏi điều gì. Ôm Tiểu Lục Lục, cùng nhau quan sát các thí sinh tới phỏng vấn.
Nhân viên là bộ máy nòng cốt của một công ty, vì vậy, bộ phận nhân sự đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong công ty.
Niên Tiểu Mộ nghe người phỏng vấn đưa ra câu hỏi, bộ não bất giác phân tích và tìm đáp án cho câu hỏi đó.
Những vị trí cần phỏng vấn cho cô một loại cảm giác quen thuộc, ngay cả câu hỏi của người phỏng vấn đều giống hệt với suy đoán của cô.
Nhìn cảnh phỏng vấn trước mắt, trong đầu giống như có đoạn hình ảnh nào đó vụt qua nhưng muốn nhớ lại lại không nhớ nổi, càng nghĩ càng đau đầu, vì thế Niên Tiểu Mộ chỉ ngồi lại một lát rồi rời đi.
Các phòng ban sau đó cũng giống như lúc ở phòng nhân sự. Chỉ cần cô xuất hiện, tất cả mọi người đều rất khách khí khi đối xử với cô, có cảm giác như họ đối xử với cô như cung phụng bồ tát vậy.
Niên Tiểu Mộ đi tham quan rất nhiều phòng ban, dù có ngu ngốc hay chậm hiểu đến mấy thì cũng phát hiện ra được có gì đó không bình thường.
Chẳng lẽ là bởi vì cô đi cùng Tiểu Lục Lục?
Cũng đúng, Tiểu Lục Lục là con gái của Dư Việt Hàn, nhân viên của tập đoàn Dư thị đối với con gái của tổng giám đốc như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Mà cô chỉ dính phúc của Tiểu Lục Lục thôi.
…
Bộ phận PR.
Văn Nhã Đại ngồi trong phòng làm việc của mình, cầm điện thoại lướt web, nhìn thấy bình luận của mọi người, không nhịn được nhíu chặt mày.
“Chị Nhã Đại, rốt cuộc thì Niên Tiểu Mộ kia có lai lịch như thế nào mà có thể khiến tổng giám đốc Hàn dẫn cô ta đến ăn cơm ở nhà ăn nhân viên? Nhìn sao cũng thấy giống một con hồ ly tinh!” Người đang nói chuyện là Tạ Tinh Tinh, tâm phúc của Văn Nhã Đại, cô ta nói bằng giọng giận dữ và bất bình. Điện thoại trên tay Vân Nhã Đại chính là điện thoại của cô ta.
Trong lòng cô ta, Dư Việt Hàn là người đàn ông cô ta không với tới, mà bản thân cô ta không với tới thì tất cả mọi phụ nữ khác cũng đều không được đụng chạm.
Nghe cô ta nói như vậy, Văn Nhã Đại vẫn điềm nhiên như không có việc gì, đặt điện thoại di động lên mặt bàn.
“Mọi người chỉ đùa giỡn một chút, nói chuyện phiếm cho đỡ buồn chán ấy mà, em đừng coi là thật.”