Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 4




Các vị huấn luyện viên đều có chuyện bận rộn, Lưu Nhàn đưa Diệp Chi đến văn phòng làm việc, nói cho cô biết những công việc được sắp xếp gần đây.

Cuộc thi đấu gần ngay trước mắt, cả đội đều đang tích cực chuẩn bị chiến đấu, đội y cũng phải theo đội ra ngoài. Diệp Chi muốn lợi dụng khoảng thời gian này để chỉnh sửa lại ghi chú về trạng thái cơ thể của từng thành viên, đặc biệt là phải tập trung cân nhắc vào các bộ phận có thể vì vận động quá độ mà gây ra tổn thương như xương cổ, xương sống thắt lưng và các cơ bả vai.

Nghe thì rất đơn giản, nhưng công việc này vốn không hề nhẹ nhàng như thế.

“Một năm bận một lần, một lần quản một năm. “

Đón lấy đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô gái nhỏ, Lưu Nhàn cũng có chút ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng: “Chính là vừa mới bắt đầu có thể sẽ cần cực khổ hơn một chút, sau này sẽ nhẹ nhàng lại thôi……”

Cần phải ghi chú lại tình trạng thân thể của mỗi một người vận động viên, còn phải lập hồ sơ tài liệu cho từng người một, theo dõi và đánh giá trong thời gian dài. Các tổn thương do vận động mãn tính thường bị che đậy nhưng không thể xem thường được, đã từng có một vận động viên bắn súng bởi vì trong lúc thi đấu chấn thương ở eo đột nhiên bộc phát, cả đời đã vụt mất đi huy chương vàng vốn dĩ đã đến tận tay.

Thân là một đội y, một khi xảy ra loại tình huống như thế này, khẳng định phải nhận toàn bộ trách nhiệm.

Vừa buồn tẻ lại vừa phiền phức, chỉ cần hơi lơ là thì sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, mấy người đội y trước đó đều không chịu đựng được, tùy tiện tìm một lý do để rời khỏi đội bắn súng.

Lo sợ là đội y lần này cũng đến rồi chạy ngay, các vị huấn luyện viên đã thương lượng với nhau rằng trước tiên sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ người ở lại. Người đến lần này lại là một tiểu đội y mềm mềm yếu yếu, Lưu Nhàn một bên dụ cô, một bên không kìm được mà sinh ra cảm giác tội lỗi vô danh.

Vali hành lý của Diệp Chi đã mở ra rồi, cô đang đặt từng cuốn từng cuốn sách chuyên ngành dày cộm lên trên bàn, vừa nghe thấy thế nên dừng lại động tác, ngẩng đầu chuyên tâm nghe bà ấy giới thiệu.

Cô gái nhỏ quy quy củ củ đứng thẳng lên, lắng nghe cẩn thận, còn chưa biết từ đâu đã biến ra một cuốn sổ ghi chú tinh tế nho nhỏ, vô cùng nghiêm túc mà ghi hết vào đấy.

Lưu Nhàn: “…..”

Cảm giác tội lỗi của Lưu Nhàn càng thêm nghiêm trọng.

Vì muốn làm giảm nhẹ đi nỗi áy náy của bản thân mình, Lưu Nhàn chủ động tiến lên phía trước giúp cô dọn dẹp đồ đạc, đổi một chủ đề nói chuyện nhẹ nhàng hơn: “Sắp tới phải tập huấn khép kín, em có muốn vào đội ở luôn không?”

Trong thời gian chuẩn bị chiến đấu, huấn luyện viên đều là đi theo đội. Đội y không có cái yêu cầu này, nhưng nếu như có thể ở luôn trong căn cứ, khẳng định về mọi mặt đều sẽ tiện hơn rất nhiều.

“Chỗ ở của em ở ngay phía sau tòa nhà huấn luyện, là khu chung cư chuyên biệt bố trí dành cho các huấn luyện viên đấy. “Lưu Nhàn dốc hết sức mà giới thiệu cho cô, “Mỗi người một gian phòng riêng biệt, bên trong cái gì cũng có, chỉ cần xách theo đồ đạc vào là có thể ở ngay, có cần thêm gì thì cũng có thể đề cập với đội……”

Lưu Nhàn vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ xem có điều kiện gì mê hoặc hay không, Diệp Chi đang lắng nghe bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lông mi nhấp nháy vài lần, đôi mắt trông chờ mà cong thành một vầng trăng khuyết nho nhỏ.

Bản thân Lưu Nhàn đều cảm thấy những nội dung vừa rồi bản thân mình đã nói không có gì đáng trông chờ cả, bà vô thức ngừng lại câu chuyện: “Sao thế?”

“Ở đây còn bao ở nữa nha…..”

Diệp Chi cầm quyển sổ ghi chú, con ngươi óng a óng ánh mà ngước lên, cẩn thận thăm hỏi: “Thế….có bao ăn không ạ?”

Lưu Nhàn cứng họng líu lưỡi, ngừng lại một lúc, lần đầu tiên bà cũng sinh ra chút do dự về điều kiện vốn có của đội: “Chắc là có đấy……”

Cô gái nhỏ này tuy rằng mềm yếu đến mức có chút không ăn nhập gì, nhưng khí chất lại rất tốt, cử chỉ cũng vô cùng lễ phép, sạch sẽ không dính chút bụi trần, vừa nhìn liền biết là gia đình gia giáo dày công bảo vệ cưng chiều mà ra đây.

Lưu Nhàn không thể khẳng định điều kiện của đội có thể làm thỏa mãn sự trông đợi của cô hay không, bà liền cẩn trọng cho cô một phương án dự phòng: “Tần suất huấn luyện của đội chúng ta không quá lớn, đãi ngộ không được tốt như bên bơi lội hay điền kinh bên kia. Bình thường sẽ có bốn món một canh, hai chay hai mặn, và cả cơm trắng…… ”

Bao ăn bao ở, còn có văn phòng làm việc.

Diệp Chi cảm thấy đã đủ để ăn nói với Đường Nguyệt rồi, để người bạn tốt không cần lo lắng cho bản thân cô nữa. Vừa lòng thỏa ý, đôi mắt cong lên cô gật gật đầu.

……….

Lưu Nhàn tâm sự trùng trùng, rời khỏi văn phòng làm việc của tân đội y.

Lưu Nhàn quyết định đi tìm người dẫn đội trao đổi.

”Tôi đi lừa gạt người ta ___ tôi điên rồi sao?”

Thời gian dùng bữa trưa, Sài Quốc Hiên bưng theo khay cơm, quỷ dị mà trừng mắt nhìn Lưu Nhàn: “Cho dù trong đội có thật sự thiếu đội y đi nữa, tôi cũng không đến nổi làm chuyện thiếu đạo đức như thế chứ?”

Lai lịch của người đội y lần này to lớn hơn so với những người trước, Sài Quốc Hiên lo sợ mấy vị huấn luyện viên không đem cô gái nhỏ đặt vào trong lòng, lập tức cường điệu nói: “Đối đãi với người ta cho tốt, con bé là nghiên cứu sinh tiến sĩ về mảng chấn thương vận động, từng học ở phòng thí nghiệm Hoffman đấy. Thả ra ngoài sẽ có biết bao nhiêu đội muốn giành giật, các người đừng dọa cho con người ta chạy mất nữa đấy!”

Vấn đề nghiên cứu về hồi phục chấn thương thể thao ở nước ngoài phát triển và tiến bộ hơn trong nước rất nhiều, phòng thí nghiệm Hoffman là một trong những phòng thí nghiệm hàng đầu có trình độ cao nhất, chỉ có nhân tài mới có thể học ở đó, mà để người như thế này ở tổng cục thể dục đúng thật là khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt.

Nếu như không phải Diệp Chi tự nguyện đến đội bắn súng, thì kiểu nhân tài thế này kiểu gì cũng sẽ bị phân đến đội điền kinh bên kia trước thôi.

Lưu Nhàn không khỏi gượng gạo: “Chúng ta cũng đâu có dọa em ấy…… ”

Bà ấy còn đang định nói thêm gì đó, dư quang quét thấy một bóng dáng, nhẹ nhàng ho vài tiếng.

Sài Quốc Hiên giật giật chân mày, theo đó mà nhìn qua.

Lâm Mộ Đông có lẽ là đã theo dõi khảo hạch xong rồi, cuối cùng cũng nhớ đến bản thân mình là một con người bình thường, cũng hiếm khi thấy anh đến căn tin ăn cơm một lần.

Gần đây số câu nói của Lâm Mộ Đông nhiều hơn trước được một chút, Sài Quốc Hiên vô danh nhận được sự khích lệ, cho rằng là tâm tình của đối phương nhất định có chuyển biến tốt, không quan tâm ám thị mà Lưu Nhàn đã dùng hết hơi sức nêu ra, ông hưng trí bừng bừng đi qua đó vỗ vào bả vai anh: “Mộ Đông, đến ăn cơm à? Qua đây cùng ngồi ăn đi, đông người náo nhiệt.”

Lâm Mộ Đông tay bưng dĩa cơm, chau mày: “Không cần đâu, tôi về văn phòng làm việc ăn.”

“Bọn tôi đang nói về Diệp đội y đấy, cậu không phải là người cùng tôi đi đón cô bé hay sao?”

Sài Quốc Hiên đưa ra biện pháp khác quyết không để anh tự bế, kiên trì nói chuyện cùng anh: “Còn thay cô gái nhỏ người ta giải vây nữa, mau nói với huấn luyện viên Lưu, nói với cô ấy không phải là tôi đem người lừa qua đây đi….”

Tầm mắt Lâm Mộ Đông chuyển động, nhìn về phía Lưu Nhàn, trong đôi mắt lạnh nhạt lại lộ ra chút khó hiểu.

Lưu Nhàn: “…..”

Cảm nhận được lực đạo kháng cự từ trên người Lâm Mộ Đông đã giảm bớt, Sài Quốc Hiên nhân lúc này ra tay hành động, đem anh kéo đến trước bàn rồi xuống, nhận lấy khay cơm ở trong tay của anh đặt xuống bàn.

Lưu Nhàn bị Sài Quốc Hiên quét mắt qua một cái, nhận được ám hiệu, bà hít sâu một hơi, đặt đôi đũa xuống cười cười mở lời: “Huấn luyện viên Lâm cũng đi đón Diệp đội y? Giải vây vụ gì thế, em ấy gặp phải phiền phức gì rồi sao ____ ”

Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt xuống: “Không có.”

Lời định nói ra của Lưu Nhàn chợt sượng lại, không khỏi kinh ngạc.

Lâm Mộ Đông vốn dĩ kiệm lời, sau khi vào đội số lần mở miệng nói chuyện nói không chừng còn không nhiều bằng số viên đạn được bắn trên tấm bia nữa. Từ sau lần trước xảy ra việc ngoài ý muốn, cả người anh lại giống như càng khép kín hơn trước nữa, trừ những lúc chỉ đạo huấn luyện người khác thì ngoài ra anh đều không chút lưu tình, bình thường những kiểu buôn chuyện nhàm chán như thế này, người khác hỏi mười câu anh có thể trả lời một câu đã là không dễ dàng gì rồi.

Lưu Nhàn không cẩn thận liền trở thành người được anh đáp lại, vinh hạnh đến mức xoay qua nhìn thẳng vào Sài Quốc Hiên, bà có chút không biết có nên diễn tiếp vai diễn này hay không.

Lâm Mộ Đông cuối đầu ăn từng ngụm từng ngụm cơm trắng, cách một lúc, lại nói thêm một câu: “Là bản thân cô ấy tự giải quyết.”

Đôi mắt Lưu Nhàn càng trừng to hơn nữa, bà và Sài Quốc Hiên cô trừng tôi tôi trừng cô, dựa vào sóng điện não liều mạng giao tiếp không thành tiếng.

Lâm Mộ Đông nhìn ra được bọn họ đang làm cái gì, chỉ là không có quá hứng thú, nên anh cuối đầu tiếp tục ăn cơm.

Bị Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn lần lượt đánh gãy, anh cũng không thể lập tức đem lực chú ý thu hồi lại rồi dời đến sân tập khảo hạch vừa mới kết thúc, tâm tư vô thức được thả lỏng, anh cũng đang nhớ đến tình hình của khi đó.

Cô gái nhỏ tuổi tác không lớn, mềm mại ôn thuận trông như được đính lên một lớp bánh gạo dẻo, vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi xổm ở trên đất.

Dáng vẻ rõ ràng nhìn vào rất dễ lừa gạt hơn ai hết, nhưng lại mơ mơ hồ hồ xém chút nữa dỡ luôn cả cánh tay của người ăn vạ kia.

Lâm Mộ Đông nghĩ xong rồi, anh gắp lên một đũa rau cần, chuẩn bị suy nghĩ đến thành tích khảo hạch và cách bố trí nhân viên.

Sài Quốc Hiên ở bên cạnh khẳng định rằng hôm nay tâm tình của anh rất không tồi, cứ muốn tiếp tục kiên trì, cười cười vỗ vào bả vai của Lâm Mộ Đông hai cái nói: “Quan tâm cô bé xảy ra chuyện gì làm gì chứ dù gì hai người các cậu đã gặp qua nhiều lần thế rồi, cũng xem như đã quen biết. Cậu hãy thu liễm lại chút đi, biết rõ con người ta sợ cậu, thì đừng có mà hù dọa cô gái nhỏ người ta nữa…… ”

Lâm Mộ Đông đặt đôi đũa xuống, khẽ nhíu mày lại.

Không biết là do đang suy nghĩ chính sự thì bị cắt ngang nhiều lần, hay là do nguyên nhân gì khác nữa, trong lòng anh bỗng dưng âm ỉ sinh ra chút buồn bực phiền não.

Luyện súng chính là quá trình luyện tâm, mỗi lần bóp cò súng đều phải vào đúng thời điểm trái tim đập hai nhịp, bắt buộc phải tâm vững tay vững, điều cấm kỵ nhất chính là sự buồn bực.

Lâm Mộ Đông đã lâu rồi không có qua cái kiểu cảm giác thế này, đột nhiên có chút khó chịu không thể diễn tả, anh đặt đôi đũa xuống trầm mặc một lúc: “Tôi không có hù dọa cô ấy.”

Vẫn là không dễ chịu được.

Lâm Mộ Đông không có nhìn Lưu Nhàn và Sài Quốc Hiên, bị cỗ buồn bực vô danh kia thúc đẩy, hiếm khi đem số lượng câu nói trong cả một năm nói hết ra trong một ngày: “Cô ấy cũng không có sợ tôi.”

Rõ ràng lúc ở trong xe cô còn dám cho anh kẹo, lúc ở trên cầu thang còn dám trực tiếp nhìn thẳng vào anh.

Lâm Mộ Đông chỉ là không thèm vì những chuyện nhỏ nhặt vô vị này mà phí tâm tư thôi, chứ trí nhớ của anh cũng không kém đâu nhé. Từ trong trí nhớ anh đã tìm thấy những hình ảnh có thể làm bằng chứng, anh bưng cái khay cơm đã ăn sạch sẽ lên, chuẩn bị đem trả lại, rồi quay về văn phòng tĩnh tâm làm việc.

Nhưng trùng hợp làm sao, vừa xoay người lại, anh bỗng nhìn thấy cô gái nhỏ vừa mới gọi cơm xong, đang ôm lấy hộp đựng cơm, vui vui vẻ vẻ mà rời khỏi nơi nhận thức ăn.

Thân là một người có chủng tộc châu Á hiếm thấy, vào khoảng thời gian Diệp Chi ở phòng thí nghiệm Hoffman cô đã trở thành đối tượng được quan tâm chú ý nhiều nhất, mỗi ngày cô đều phải ăn bữa ăn dinh dưỡng được đặc biệt điều phối, còn phải ghi chú các giá trị khác nhau bao gồm cả việc trao đổi chất trong cơ thể.

Bữa ăn dinh dưỡng có lợi cho cơ thể, nhưng nhất định phải là ít dầu ít muối ít đường. Để bảo đảm độ chính xác của các trị số quan sát, đồ ăn vặt mỗi ngày của Diệp Chi đều được khống chế nghiêm khắc, kẹo sữa hình thỏ trắng mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên.

Thật không dễ gì mới được trở về với vòng tay của tổ quốc, có thể ăn được cơm canh bình thường, Diệp Chi đã hạnh phúc đến muốn khóc luôn rồi.

Cô đặc biệt gọi món thịt viên nóng hổi cùng với trứng gà xào cà chua, Diệp Chi cười tít mắt mở lời chào hỏi với các đội viên mà cô vừa mới làm quen, chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống ăn cơm.

Khu nhà ăn khá là lớn, tầm mắt của cô lơ đãng nhìn một vòng, chợt không cẩn thận, cô va phải ánh mắt sâu xa của Lâm Mộ Đông.

Lâm Mộ Đông đặt khay cơm xuống, vỗ vào bả vai của Sài Quốc Hiên, chuẩn bị cùng đối phương chứng minh rằng vị tân đội y này vốn không hề sợ anh, anh muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc đối thoại vừa vô ý nghĩa lại vừa nhàm chán này, để quay trở lại với công việc thường ngày với bản thân.

Sài Quốc Hiên đang nắm bắt thời gian dựa vào cử chỉ tay để trao đổi với Lưu Nhàn, thình lình bị anh vỗ một cái, ông giật nảy mình, theo bản năng ngẩng đầu.

Lưu Nhàn ngây người ra, cũng theo đó mà nhìn qua.

Dưới ánh nhìn của mấy con người, Diệp Chi không đem kẹo cũng không ở trong nhóm người đứng ở chỗ cũ do dự một lúc lâu, dựa theo bán kính tối đa mà căn tin có thể chứa đựng, lấy Lâm Mộ Đông làm tâm vòng tròn, cô chọn đánh một cái vòng thật lớn.

Cô gái nhỏ đem cổ áo kéo cao lên, giấu đi gương mặt nhỏ, ôm chặt hộp cơm nhỏ của bản thân mình, nhẹ tay nhẹ chân mà chuồn ra khỏi căn tin.