Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 21




Nhất định là nhìn nhầm rồi.

Nói không chừng huấn luyện viên Lâm còn có một người anh em song sinh khác bị thất lạc nhiều năm.

Nếu không thì do mắt của bà bị hoa.

Lưu Nhàn kinh hoàng khiếp sợ thu hồi tầm mắt, nhấn vào huyệt thái dương, cầm lấy điện thoại lướt lướt, rồi nhấp vào đường link liên kết đề cử mắt kính viễn thị của nhóm huấn luyện viên đội bắn súng.

……..

Lúc tổ huấn luyện viên quay về đến khách sạn, Lâm Mộ Đông vẫn chưa quay lại.

Sài Quốc Hiên không cho gọi điện thoại mà âm thầm cho người ra ngoài tìm một vòng. Một dãy phòng của đội Trung Quốc yên tĩnh vô cùng đến một người cũng không có, nơi nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của huấn luyện viên Lâm.

“ Có lẽ là tâm tình không tốt, nên ra ngoài tìm chỗ nào đó giải tỏa tâm trạng mà thôi……không phải cũng rất bình thường sao?”

Người lớn rồi sẽ không đến nỗi đi lạc mất, huấn luyện viên đội súng trường khuyên nhủ một câu, cần thận đóng cửa của căn phòng thật chặt, “ Cứ để cậu ấy thả lỏng, một lúc nữa chắc chắn sẽ quay lại thôi……. ”

Loại chuyện này đúng thật cũng có khả năng, sắc mặt của Sài Quốc Hiên đỡ hơn một chút, trải tấm khăn trải bàn ra, ông rải những tấm hình chụp Polaroid vừa mới rửa xong lên khắp mặt bàn: “ Trước tiên chúng ta cần thương lượng cái này, trở về tôi sẽ cho người ra ngoài tìm cậu ấy sau. ”

Polaroid là tên gọi một hãng sản xuất (và được cấp bằng sáng chế) máy ảnh phim chụp lấy ngay (instant camera) – Polaroid Corporation. Sự tiện lợi của dòng máy, như chính tên gọi của nó, “chụp ảnh lấy ngay”, đã tạo sức lan tỏa mạnh mẽ với thời hoàng kim kéo dài gần 40 năm. Sau này, có rất nhiều hãng sản xuất instant camera, thế nhưng người ta vẫn thường gọi là Polaroid camera.

Lưu Nhàn ngồi xuống ở bên cạnh, càng ngồi càng cảm thấy không đúng: “ Một người nữa cũng không thấy……Diệp đội y không có ở đây sao?”

Đội viên hậu cần phụ trách chạy việc vặt đang thở hồng hộc, cậu ta ngây người một lát, rồi chậm rãi gật gật đầu.

Lưu Nhàn: “ ….. ”

Lưu Nhàn cảm thấy càng không đúng.

Người bên xạ kích liên hợp qua đây đúng thật đã nói là Diệp đội y bị dọa sợ, bởi vì đã bảo đảm bên cạnh Diệp đội y có người đi cùng, hơn nữa người đi cùng cô ấy nhìn vào trông rất đáng tin, cho nên tổ huấn luyện viên mới không lo lắng nhiều lắm. Sài Quốc Hiên còn đặc biệt dặn dò cô mà quay lại thì hãy nhanh chóng dỗ dành cô gái nhỏ cho tốt.

Nhưng cho đến vừa nãy, cẩn thận đếm lại số nhân viên ở lại ngày hôm nay, bà mới phát hiện người có thể ở bên cạnh Diệp Chi hình như vô cùng có hạn.

Có hạn đến mức cơ hồ chỉ còn lại một người.

Cảnh tượng mơ hồ ở góc phố chợt lóe qua, bỗng nhiên dưới sự thôi thúc của trí tưởng tượng vô hạn, dần dần trở nên lãnh khốc rồi rõ ràng hết mọi chuyện.

Lưu Nhàn không kìm được rùng mình một cái.

Thân là một vị huấn luyện viên có qua lại nhiều nhất với huấn luyện viên Lâm và vị đội y mới, Lưu Nhàn tự nhận mình đối với hai người này đều tính là hiểu biết, nhưng bà vẫn luôn không hề phát hiện ra bất kỳ khả năng nào có thể tăng thêm một cây kẹo bông gòn mềm mềm ngọt ngọt ở chính giữa.

Ba chữ này không thể tạo thành một câu.

………….

Trừ phi là huấn luyện viên Lâm đã tịch thu kẹo bông gòn của Diệp đội y.

Tâm trạng Lưu Nhàn rất phức tạp, bà ngẩng đầu lên, nhìn vào Sài Quốc Hiên vẫn đang lo lắng buồn rầu đi tới đi lui, bà do dự không biết có nên đem cái tình báo không đáng tin này nói ra không: “ Đội trưởng Sài, thật ra……. ”

Sài Quốc Hiên đang nóng lòng sốt ruột đến mức gần như sắp bước vào thời kỳ mãn kinh, ông vừa nghe thế ánh mắt lập tức sáng quắc, đột nhiên xoay người lại.

Đón lấy cái nhìn của ông ấy, Lưu Nhàn chột dạ nuốt một ngụm nước bọt: “ Thật ra huấn luyện viên Lâm có thể cũng không…….. ”

Lưu Nhàn phí sức tìm kiếm vốn từ, bà cẩn trọng nêu ra phương án dự phòng với người dẫn đội tuổi tác đã cao: “Không đến nỗi……tâm trạng không tốt. ”

Cậu ấy có hẳn tâm trạng thảnh thơi để tịch thu kẹo bông gòn của người ta kia mà.

Với sự hiểu biết của Lưu Nhàn đối với Lâm Mộ Đông, có thể đi lo chuyện bao đồng tịch thu vật phẩm vi phạm, chí ít tâm trạng trạng thái của huấn luyện viên Lâm vẫn là nằm trên mức độ trung bình.

Chỉ là cô gái nhỏ kia thật đáng thương, vốn dĩ đã bị dọa sợ rồi, lại còn bị vị huấn luyện viên đáng tin ở bên cạnh tịch thu mất kẹo bông gòn, nghĩ thế nào cũng đều khiến cho người ta không yên tâm nổi.

Lưu Nhàn có chút lo lắng, lục tìm phương thức liên lạc của của Diệp Chi, bà đắn đo không biết có nên gửi tin nhắn cho cô hay không.

“ Tại sao chứ?” Sài Quốc Hiên kinh ngạc, “ Cậu ấy gửi tin nhắn cho cô à?”

Suốt bao năm qua ông vẫn luôn vì các đội viên mà nhọc lòng không thôi, Sài Quốc Hiên bước nhanh qua đó, câu hỏi thuần thục nhanh chóng nhảy ra khỏi miệng: “ Gửi lúc nào thế? Cậu ấy nói thế nào? Bây giờ cậu ấy ở đâu? Ở cùng với ai thế…….. ”

Còn chưa hỏi xong, cánh cửa đóng chặt đã lạch cạch một tiếng, chậm rãi mở ra một khe hở.

Tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

Bóng dáng của huấn luyện viên Lâm xuất hiện sau cánh cửa.

Một tay của anh vịn vào khung cửa, đang xoay người nói chuyện với người bên ngoài, trong tay anh còn xách theo một hộp thức ăn nhỏ.

Người ở ngoài cửa có lẽ là đang cùng anh nói nhỏ chuyện gì đó, phần lớn thời gian Lâm Mộ Đông chỉ biết lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, trả lời vài chữ, giọng nói rất trầm thấp không nghe rõ nội dung, nhưng sự bình tĩnh và ôn hòa trong ngữ khí lại không che giấu được.

Hai bả vai anh hơi thả lỏng dựa vào bên cửa, một thông tin rõ ràng được làm sáng tỏ “ Huấn luyện viên Lâm đúng thật không đến nỗi tâm trạng không tốt nha.”

Đôi mắt của Sài Quốc Hiên chốc lát liền sáng bừng lên, đôi mắt nhìn về phía Lưu Nhàn nhanh chóng tràn ngập sự vui mừng khích lệ nhiệt liệt.

Lưu Nhàn một chút cũng không cảm thấy việc bản thân mình đoán trúng chiều phát triển của chuyện này là việc đáng vui mừng, bà lo lắng ngồi thẳng người lên, căng thẳng nhìn ra bên ngoài.

Cánh cửa hơi hé mở bị thân ảnh cao to thẳng tắp chắn lại, chiếc áo khoác lông vũ màu trắng thuần như kem sữa của cô gái nhỏ lộ ra một chút. Không giống bị dọa sợ như trong thông tin mà bọn họ đã mang về, cô đang ngẩng đầu vô cùng nghiêm túc nói chuyện với Lâm Mộ Đông, tâm trạng của cô dường như cũng không bởi vì chuyện bị tịch thu kẹo mà có gì không ổn định.

Hai người này cứ ở ngay cửa, đứng trước mặt cả tổ huấn luyện viên, thấp giọng nói thầm với nhau tôi một câu em một câu.

Ngược lại nó lại lộ ra sự hài hòa khó hiểu.

Ký ức của Lưu Nhàn vẫn còn dừng lại trong ấn tượng Lâm Mộ Đông đem cô gái nhỏ dọa sợ đến mức va vào tấm bản khắc, sau khi xác nhận cảnh báo được giải trừ, bà cứ chần chừ rồi chậm rãi ngồi xuống lại, tiếp tục chìm vào trong sự nghi hoặc sâu sắc mới.

“ Chào Diệp đội y, Diệp đội y cùng huấn luyện viên Lâm ra ngoài đó à?”

Sài Quốc Hiên khẳng định cũng đã phát hiện ra tâm trạng của Lâm Mộ Đông tựa hồ không hề tệ, nỗi lo lắng sốt ruột trước đó chớp mắt liền tan thành mây khói, ông cười ha ha bước nhanh qua đó: “ Mau vào đây, đúng lúc đang chuẩn bị mở cuộc họp đây! Trong phòng ấm áp, hôm nay bên ngoài lạnh thật đấy…… ”

Sau khi xác định vị đội y mới này có thể giúp được việc lớn, Sài Quốc Hiên vui mừng khôn xiết, ông xã giao dẫn cả hai người vào trong phòng, còn thuận tiện kéo cho cô một cái ghế dựa lưng ở bên cạnh bàn.

Lòng tốt khó có được. Đợi Diệp Chi chậm rãi hồi hồn lại, thì cô đã được Sài Quốc Hiên nhiệt tình quá mức sắp xếp ngồi ở bên cạnh bàn, cùng tổ huấn luyện viên bắt đầu thảo luận đặc điểm cạnh tranh ở sân thi đấu Busan rồi.

Bắn súng là môn vận động cần độ chính xác cao, chịu ảnh hưởng rất lớn bởi môi trường thi đấu. Mấy vị huấn luyện viên đều đặc biệt đi nghiên cứu địa hình, lúc này họ đang cậu một câu tôi một câu, liên tục  thảo luận về yêu cầu trang bị và trang phục của đội viên khi thi đấu.

Lâm Mộ Đông ngồi ngay ở bên cạnh cô, đang xem chi tiết từng tấm hình của các sân thi đấu.

Anh xem rất chậm rãi, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ rơi xuống đây, trong con ngươi đen láy chiếu ra ánh sáng lạnh nhạt chuyên chú.

Diệp Chi nháy nháy mắt, ngẩng mặt lên nhìn vào anh.

Trên người Lâm Mộ Đông lúc này đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm trước sau như một, anh xem xét từng tấm từng tấm ảnh, tầm mắt chậm rãi quét qua từng chi tiết, khiến người khác gần như không chút hoài nghi, cho dù chỉ là dựa vào những tấm ảnh này, anh cũng có thể nắm rõ toàn bộ sân thi đấu trong lòng bàn tay.

Sân thi đấu.

Diệp Chi lại nhớ đến lời nói lúc khiêu khích của tên tóc đỏ, tầm mắt cô di chuyển, nhẹ nhàng rơi lên trên tay phải đang xem xét những tấm ảnh của Lâm Mộ Đông.

Lâm Mộ Đông chỉ là chưa từng nhắc đến, chứ tuyệt đối không phải không muốn quay về.

Sẽ không có chuyện không muốn quay lại.

Sân thi đấu của Busan là thuộc kiểu mở, hàng ghế khán giả và vị trí tập bắn cách nhau không tính là quá xa, mấy vị huấn luyện viên đang tranh cãi không biết có nên trang bị cho các đội viên một cái bịt tai cách âm để đề phòng vạn nhất hay không.

Diệp Chi ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng báo cáo lên vài câu đánh giá về trạng thái tâm lý của các tuyển thủ trong ngày đầu tiên tham gia thi đấu, lực chú ý còn lại toàn bộ đều đổ dồn lên bàn tay của Lâm Mộ Đông.

Cổ tay gầy gò trắng trẻo, an tĩnh đặt ở trên bàn, từ bên ngoài tạm thời vẫn không thể nhìn ra được chút manh mối gì.

Hình dáng của xương chậu và xương móc đều rõ ràng bình thường, hoạt động không bị hạn chế, cũng không ảnh hướng đến việc dùng sức, có lẽ mấu chốt vấn đề không phải ở các khớp xương.

Không phải xương cốt, thế thì là gân bắp thịt hoặc là dây chằng rồi.

Diệp Chi đã loại trừ một phần tài liệu trong trí nhớ, cẩn thận vuốt thẳng lại phần còn lại, chuẩn bị tối nay quay về tỉ mỉ xem lại lần nữa, rồi lại đem phương án trị liệu phục hồi có khả năng dùng đến sắp xếp ra hết một lượt.

Cuộc thảo luận ở bên cạnh rất nhanh liền tiến đến phương diện kỹ thuật mà cô nghe không hiểu, Diệp Chi ngồi ở trên ghế, dụi dụi đôi mắt.

Chuyện phát sinh trong hôm nay thực sự quá nhiều, hao phí không ít tinh thần. Lúc này đã ấm áp và thả lỏng đi không ít, bụng cũng đã ăn no, cơn buồn ngủ lập tức âm thầm không mời mà đến, mí mắt của cô nặng nề rũ xuống.

Cuộc hội nghị nghiêm túc đến thế, khẳng định là không được ngủ.

Buổi thảo luận của các huấn luyện viên được bắt đầu từ môi trường sân thi đấu, hiện tại đã tiến đến phương diện nhắm bắn tiêu chuẩn, tần suất nổ súng tại hiện trường. Diệp Chi gần như đã triệt để không nghe hiểu nữa, cô nỗ lực vực dậy tinh thần ngồi nghe thêm một lúc, nhưng lông mi vẫn là nhẹ nhàng cụp xuống.

“ Tiêu chuẩn của súng lục hơi có thể bảo đảm, đến lúc đó tôi sẽ ở hiện trường vừa…….. ”

Lâm Mộ Đông đang muốn nói, giọng nói bỗng nhiên ngừng lại, một khuỷu tay chống lên mặt bàn khẽ ngồi thẳng lên, nâng tay duỗi sang bên cạnh mình.

Bả vai đang thuận theo lưng ghế trượt xuống của cô gái nhỏ, được cánh tay sớm đã có chuẩn bị kịp thời vững chắc kéo lại.

Lực đạo của Lâm Mộ Đông trầm vững, anh đỡ cô ngồi lại lên ghế, rồi lại cầm lấy chiếc áo khoác đang mắc trên lưng ghế ở phía sau, nhẹ nhàng đắp lên trên người của cô.

Chất vải ấm áp phủ lên người, Diệp Chi mơ mơ màng màng dụi vào đôi mắt, lại lần nữa mở mắt ra, cô có chút chậm chạp phản ứng trước tình huống ở trước mắt.

“ Đúng rồi đúng rồi, Diệp đội y còn đang ở đây cùng chúng ta thảo luận đấy. ”

Lúc này Sài Quốc Hiên mới nhớ ra, ông vỗ vỗ vào trán, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi gõ gõ vào bàn: “ Mau đưa Diệp đội y quay về đi, chúng ta ở đây nói mấy chuyện này, còn chưa biết đến khi nào mới xong được……. ”

Vấn đề cần nói không ít, nhiệt độ phòng lại ấm áp, lúc thảo luận giọng nói trầm thấp khó hiểu giống như đang kể câu chuyện chúc ngủ ngon. Trong khoảng thời gian Lâm Mộ Đông đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người trong phòng đều muốn biết đến sắp điên luôn rồi.

Đội y mới là người duy nhất biết rõ sự tình ngoài huấn luyện viên Lâm ra, Sài Quốc Hiên vui vẻ không thôi, ông cũng rất muốn bảo Lưu Nhàn qua đó, nhân cơ hội cùng cô gái nhỏ tâm tình một chút, triệt để làm rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Nhàn bị người dẫn đội dùng ánh mắt điểm danh trong lòng ngầm hiểu, bà đặt cây bút trong tay xuống, vừa muốn đứng, Lâm Mộ Đông ở bên cạnh đã đứng bật dậy rồi.

Vào nhà rồi không thể mặc áo lông vũ, nên khi nãy vừa vào nhà Diệp Chi đã cởi áo khoác ra, treo lên lưng ghế không hề động đến, hiện tại đang đắp trên người chính là chiếc áo gió kia của Lâm Mộ Đông.

Diệp Chi còn chưa tỉnh ngủ, cô mơ mơ hồ hồ đứng lên, mắt thấy áo gió ở trên người sắp rơi xuống đất, cô theo bản thân ôm nó vào lòng.

Lâm Mộ Đông rũ mắt xuống nhìn.

Lúc cô gái nhỏ nửa mê nửa tỉnh cơ hồ có chút ngẩn ngơ, con ngươi trong veo phân rõ trắng đen lúc bình thường giờ đây được phủ lên một tầng sương mỏng, khóe mắt có chút ửng đỏ, lông mi rũ xuống không có chút tinh thần, nương theo động tác run run rẩy rẩy, thân thể cô vẫn còn đang nhẹ nhàng lung lay.

Giống như chỉ cần đứng đấy cũng có thể ngủ thiếp đi.

Cô giống như một khối bánh gạo nhân đậu đỏ, lăn một vòng trong vụn dừa còn chưa đủ, lại phủ lên thêm một lớp đường trắng chi chi chít chít, khối bánh gạo mềm dẻo ấy đang ngẩn ngơ tìm đường không biết nên đi đâu.

Lâm Mộ Đông nâng tay lên, kịp thời ngăn lại cô gái nhỏ xém chút nữa đã va vào cạnh bàn, từ trong lòng cô lấy lại chiếc áo gió kia.

Sau đó anh xoay cổ tay, thay cô gái nhỏ chưa tỉnh ngủ khoác áo lên vai.

Áo khoác được cắt may theo chiều cao mang khí chất mạnh mẽ rõ ràng rất có phong cách của huấn luyện viên Lâm, bá khí tràn trề mà khoác lên bả vai cùng thân hình nhỏ bé mong manh của vị đội y mới, không thể không nói nó đã ngăn cách đi tầm mắt của tất cả mọi người trong phòng.

Rất hung dữ. Thật giống như nếu ai dám nhìn thêm một lần, sẽ bị chiếc áo khoác này phạt chạy mười vòng, phạt viết bảng kiểm điểm năm nghìn chữ.

Diệp Chi có chút tỉnh ngủ, cô khẽ ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo một chút âm mũi dịu dàng mềm mại: “ Tôi không có buồn ngủ…… ”

Làm đội y cũng phải có hiểu biết cơ bản đối với môn vận động bắn súng, cô rất trân trọng cơ hội này, cô không muốn đi về ngủ trong những lúc thế này.

“ Buổi tối còn phải họp. ” Lâm Mộ Đông cúi người, cầm lấy hộp cơm đang nằm trên bàn, “Tôi đưa em về, tỉnh rồi hãy quay lại đây. ”

Ngữ khí của anh một chút cũng không thay đổi, thậm chí còn đè thấp hơn cả khi nãy, anh cơ hồ giống như đang thương lượng, đang cùng cô gái nhỏ kiên nhẫn mặc cả trả giá.

Cô gái nhỏ vô cùng nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, có lẽ là bị thuyết phục, cô nghe lời gật gật đầu, lông mày thanh tú ấm áp cong lên, cô khoác chiếc áo gió lớn hơn mình không chỉ một size ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lâm Mộ Đông.

Mấy vị huấn luyện viên vốn không hề muốn họp hành vào buổi tối, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, hô hấp ngưng trệ dời đi tầm mắt, vùi đầu vào nghiên cứu bảng lịch trình thi đấu sớm đã thuộc lòng ở trong tay.

Lưu Nhàn nhướng đôi mày kiếm, mắt nhìn về phía Sài Quốc Hiên vẫn đang ở bên cạnh ám thị bản thân mình đi tiễn người thuận tiện dò thám tình báo, bà hít một hơi thật sâu.

Sau đó bà kiên quyết làm lơ ánh mắt không ngừng thúc giục của người dẫn đội, hiên ngang lẫm liệt ngồi lại xuống ghế.