Quang Chi Tử

Quyển 8 - Chương 7: Thực lực đại tăng




Đại trưởng lão lớn tiếng nói :

- Hỡi thôn dân của Thần Chi Thôn Lạc , các người chính là những dũng sĩ mạnh nhất trên đời , chúng ta đã đợi mấy ngàn năm , sứ giả của thần linh rốt cục cũng đã tới , chính là vị này Trường Cung – Uy ma pháp sư , các người hẳn cũng đã chứng kiến thực lực cường đại của ngài . Năm đó Yêu vương mặc dù đã bị Thần tộc phong ấn bây giờ lại chuẩn bị tái sinh , chúng ta là con dân của thần , hãy cố gắng phát huy lực lượng của mình , vì hòa bình của cả Đại lục cố gắng góp sức lực của mình , các ngươi có nguyện ý không ? Bây giờ nếu có người nào hối hận . có thể đi khỏi nơi đây .

167 con người phía dưới đồng thanh hô to :

- Thề quyết theo sứ giả của thần , thề quyết theo trưởng lão .

Ta lớn tiếng hô to :

- Ta không muốn các người phải đi theo ta , ta muốn các người hiểu được , chúng ta là vì hòa bình Đại lục mà hành động , ta với các ngươi chỉ có một yêu cầu , chính là dùng mọi biện pháp bảo trụ tính mạng . Tính mạng của mỗi người đều là hết sức trân quí , mọi người nhớ quí trọng nó .

Mấy vị trưởng lão nghe ta nói xong đưa mắt nhìn nhau . Tam trưởng lão nói :

- Thật không ngờ là ngươi lại có suy nghĩ như vậy .

Kì thật , lúc biết ta chính là người được kế thừa thần khí cũng chính là sứ giả thần linh , cũng chính là thời gian mà ta hôn mê , các vị trưởng lão đã từng kịch liệt tranh luận . Tam trưởng lão chủ trương để cho ta tự do rời đi , không muốn vì ta mà quấy rầy cuộc sống mấy ngàn năm an lành của họ . Nhưng Đại trưởng lão chủ trương hỏi tình hình của ta trước rồi mới quyết định . Khi bọn họ biết ta nhận sứ mạng của Thần Vương tiêu diệt Yêu Vương thì cũng chọn lựa đứng về phía ta hỗ trợ cho ta . Bởi vì , dù sao bọn họ tại thôn này cũng lưu lại sứ mạng thần thánh , nhưng trong trong lòng bọn họ cũng không phải nguyện ý hoàn toàn đứng về phía ta . Chẳng có ai nguyện ý mang tính mạng của mình phó thác vào tay người khác . Chính lúc nghe ta nói chuyện với thôn dân cũng đã làm cho mấy vị trưởng lão cảm động sâu sắc , bọn họ không hẹn mà cùng hạ quyết tâm , tận tâm tận lực phò trợ cho ta hoàn thành sứ mạng tiêu diệt Yêu Vương .

Lúc này , ta hô lớn hỏi tiếp :

- Hỡi người dân trong thôn , các ngươi có nguyện ý tiếp nhận thỉnh cầu của ta không ?

Phía dưới sườn núi , thôn dân cũng giống như mấy vị trưởng lão cũng đang bàn luận , hiện trường hiển nhiên có chút hỗn loạn . Nhị trưởng lão đang muốn quát bảo họ ngưng lại thì ta ngăn cản , ta nói với ông ta :

- Để cho bọn họ suy nghĩ rõ ràng chút đã , như vậy tốt hơn .

Thôn dân phía dưới từ từ yên lặng lại . Đột nhiên , một gã thôn dân cao giọng hô :

- Ta nguyện ý theo ngài , hỡi sứ giả thần linh .

Lời hắn nói khiến cho toàn bộ thôn dân như có phản ứng dây chuyền , toàn bộ hô to tuyên bố ủng hộ ta , cũng không có một người nào rời hàng ngũ . Ta nhìn mấy vị trưởng lão một cái rồi lại hướng về phía thôn dân , giơ cao hai tay lớn tiếng nói :

- Cám ơn mọi người đã ủng hộ ta , chúng ta lần này xuất chinh , hoàn toàn không phải vì vinh hoa phú quí , cũng không phải để dương danh thiên hạ . Chúng ta hành động vì một niềm tin , đó chính là hoàn thành nhiệm vụ mà thần linh giao phó , nhiệm vụ chiến thắng tà ác , mang lại nền hòa bình vĩnh viễn cho Đại lục . Chính lúc Đại lúc hòa bình cũng là thời điểm chúng ta thành công thoái ẩn .

Đại trưởng lão nghe vậy lập tức hưởng ứng , hô to :

- Đúng , chiến thắng tà ác , Đại lục hòa bình .

Tất cả thôn dân bên dưới đồng thời hô vang :

- Chiến thắng tà ác , Đại lục hòa bình .

Thấy phía dưới quân tình sĩ khí dâng cao , kích động như vậy , ta trong lòng cười thầm nghĩ :

- Xem ra ở đây , thần linh trong lòng thôn dân thật sự rất quan trọng , lúc này chỉ mới mượn danh nghĩa thần linh lung lạc họ một chút đã thu được nhiều nhân tài như vậy , tuyệt vời thật , đối phó Yêu Vương lại càng thêm phần nắm chắc .

Từ khi ta tiếp nhận nhiệm vụ tiêu diệt Yêu Vương đến nay , đây là lần đầu tiên cảm giác được mình chân chính có thực lực ứng phó .

168 người chúng ta hình thành một nhóm chỉnh tề xuất phát ngay trong ngày .

50 thôn dân đi phía trước mở đường , ta cùng mấy vị trưởng lão đi ở giữa , số thôn dân còn lại đi đoạn hậu . Ba ngày sau , chúng ta rốt cục đi ra tới bìa rừng , chính là tỉnh Luân Đạt Hành .

Băng qua một bình nguyên trống trải , chúng ta tới một toà thành nhỏ phía trước , ta nói với Đại trưởng lão :

- Chúng ta tới đây rồi trước hết nghỉ ngơi một chút , sau đó sẽ tiếp tục lên đường .

Đại trưởng lão gật đầu , nói :

- Đúng là phải nghỉ ngơi hồi phục một chút , ta cũng muốn mua 1 chút nhu yếu phẩm .

Ta hô to :

- Mọi người theo sát , ngàn vạn lần đừng để lạc nhau , chúng ta vào thành nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục lên đường .

Ta cùng 5 vị trưởng lão lãnh đạo thôn dân tiến vào thành . Vừa đi một đoạn không xa thấy phía trước có rất nhiều người tụ tập một chỗ , không biết là đang xem cái gì .

Ta từ từ đi tới , nguyên lai là cáo thị , mặt trước viết :

- Lệnh Truy Nã , Hoàng gia cao cấp ma pháp học viện đệ tử Trường Cung – Uy , phạm tội phản bộ vương quốc và nhân loại , đầu hàng Ma tộc , tất cả cư dân Ngải Hạ … phía dưới còn thoáng thấy chân dung của ta .

Ai da , nguyên lai vương quốc đã hạ lệnh truy nã ta , Khả Trát cũng thật quá độc ác . Ta nói với Đại trưởng lão đang đi tới :

- Ta thành tội phạm bị truy nã rồi , chúng ta mau đi thôi , có vài việc ta cần giải thích với ngài .

Nói xong , cúi đầu chuồn khỏi đám đông .

Vì không muốn để cho ai khác phát hiện , ta nhờ một gã thôn dân mua giúp một chiếc mũ tre đội lên đầu . Các vị trưởng lão cũng không có thắc mắc gì , ta trong dạ thầm cảm kích .

Chúng ta tìm được một lữ điếm rồi trọ lại , trước tiên ta canh chứng không cho bất cứ ai đến gần rồi gọi mấy vị trưởng lão vào phòng ta nói chuyện .

Bỏ nón tre xuống , ta thở dài nói :

- Chuyện này , ta còn chưa nói cho các vị biết .

Đại trưởng lão mỉm cười nói :

- Ngươi không cần giải thích gì cả , chúng ta hoàn toàn tin tưởng ở ngươi .

Ta lắc đầu nói :

- Không , chuyện này nên để cho các vị biết , như thế này , ta vốn là đệ tử của Hoàng gia cao cấp ma pháp học viện … cứ vậy ta giải thoát cho công chúa Ma tộc bị quốc vương bắt giam , sau đó sư phụ cùng bằng hữu của ta dùng ma pháp trận cứu thoát ta ra . Xin lỗi , tới bây giờ mới nói cho các vị biết chuyện này .

Ta đem nguyên bổn sự tình từ đầu đến cuối kể hết qua một lượt cho bọn họ .

Do Thần Chi Thôn Lạc mấy ngàn năm qua cũng chỉ sinh sống trong rừng sâu núi thẳm nên đối với Ma tộc cũng không nảy sinh tâm lý kì thị , cho nên các vị trưởng lão không mảy may để ý chuyện ta bị truy nã . Tam trưởng lão cười nói :

- Ai cũng theo đuổi dục vọng ái tình của chính mình mà , ngươi cũng không ngoại lệ , huống chi ngươi cũng không làm gì sai trái cả .

Ta đi tới cửa sổ , nhìn bên ngoài bầu trời một màu xanh ngắt ,cảm thán nói :

- Nhân loại cùng Ma tộc , Thú nhân đã sinh cừu hận quá lâu , kì thật tất cả đều là sinh linh trên cùng Đại lục , hà tất phải tàn sát lẫn nhau như vậy ?

Đại trưởng lão gật đầu , nói :

- Ngươi nói quả thật rất đúng , nếu chúng ta có khả năng hóa giải một trường ân oán này thật là hay quá rồi .

Ta cười khổ nói :

- Ta cũng muốn vậy , có điều cừu hận quá sâu , hóa giải không dễ như vậy , các vị trưởng lão trước hết nghỉ ngơi đã , ta ra ngoài mua vài món đồ vật .