Quang Chi Tử

Quyển 12 - Chương 8: Đánh lui yêu tộc




-Minh yêu ái phủ.

Gia Tư Khắc Lý Đa huy vũ yêu minh đao phát ra một đạo quang mang màu xám, chợt bổ vào giữa thánh quang chữ thập trảm, vu yêu Cáp Nhĩ Nguyệt Đế thân thể nhoáng lên một cái, trong miệng phát thanh âm ra trầm thấp mà khó nghe, khí vụ màu đen bộ dáng như một bộ xương khô công tới sau đó. Lực lượng của bọn họ phối hợp với huyết yêu Tạp Yến Đạt Nhĩ Gia cơ hồ va chạm cùng lúc với thánh quang chữ thập trảm của ta.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân thể bốn người chúng ta cùng lúc bị chấn bay về sau, toàn thân suy yếu, lại phun ra máu tươi, ta biết, thương thế của mình rất nặng.Tam đại yêu chủ quả nhiên danh bất hư truyền, cho dù ta sau khi tiếp nhận truyền thừa xong cung khó có thể đối phó với công kích của ba người bọn chúng, xem ra, bọn chúng đã khôi phục ba thành lực lượng như lời Mễ Già Lặc nói, thậm chí cao hơn. Nếu yêu vương cũng tới, chỉ sợ tử kỳ của ta cũng tới rồi.

-Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.

Một đạo thanh mang phảng phất như đến từ cửu u mang theo hồ tuyến rất đẹp xẹt qua người ta, bắn thẳng đến minh yêu Gia Tư Khắc Lý Đa, Gia Tư Khắc Lý Đa hiển nhiên còn chưa có khôi phục lại sau khi tiếp chiêu của ta, trong lúc cuống quýt chỉ có thể giơ yêu minh đao lên ngăn cản một chút, nhưng tốc độ của thanh mang cực nhanh, mặc dù đã bị yêu minh đao ảnh hưởng, nhưng vẫn đâm vào bả vai của Gia Tư Khắc Lý Đa, Gia Tư Khắc Lý Đa nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể tản mát ra đại lượng khói xám, cùng với hai đại yêu chủ kia cùng quay đầu về phía khe vực.

Bởi vì ta cũng bị thương cho nên không có đuổi theo truy kích bọn họ, mà là xoay người nhìn về phía thanh ảnh bay tới. Người đả thương Gia Tư Khắc Lý Đa, giải trừ nguy cơ cảu ta, đúng là Đông Nhật. Trên người Đông Nhật tản ra hơi thở thần thánh dày hơn, mặc dù so với ta vẫn còn chênh lệch nhưng nếu so sánh với chính hắn trước kia thì đã tiến bộ rất nhiều, hắn đã hiểu thấu tuyệt học của Phong Thần cung, nếu không làm sao cỏ thể làm Gia Tư Khắc Lý Đa bị thương nặng được.

-Đông Nhật.

-Trường Cung đại ca, Ngươi rốt cục đã trở về, ngươi còn không về, chúng ta sợ rằng sẽ chống đở không được nữa.

Đông Nhật kích động vọt tới trước người ta, gắt gao nắm lấy bả vai ta.

Ta nhìn hướng khe vực, khe vực đã khôi phục lại hình dáng yên tĩnh, xem ra, yêu tộc trong khoảng thời gian tới không thể tác quái rồi.

-Những người khác đâu? Bọn họ sao lại không tới?

Ta nêu ra nghi vấn trong lòng, nếu Chiến Hổ đại ca bọn họ và Đông Nhật cùng tới, hợp lực mọi người nói không chừng có thể lưu trụ tam đại yêu chủ.

Đông Nhật cười khổ nói:

-Không phải họ không muốn đến, mà là không thể đến. Tam đại yêu chủ này đánh lén pháo đài hai lần, ngoại trừ ta ra Chiến Hổ, Tu Ti, Cao Đức, Hành Áo đều bị thương nặng, năm vị trưởng lão cũng có hai vị hy sinh. Ngay cả Mộc Tử tỷ tỷ cũng bị một ít vết thương nhẹ. Bây giờ chúng ta đã tới tình cảnh nguy cấp tồn vong rồi. Hôm nay nếu ngươi không kịp thời chạy tới, chỉ cần tam đại yêu chủ lại phát động một lần đánh lén nữa, sợ rằng phòng ngự của pháo đài sẽ hỏng mất liễu.

Nghe hắn nói xong, ta giật mình, thất thanh nói:

-Cái gì? Có hai vị trưởng lão hi sinh rồi?

Đông Nhật buồn bả gật đầu, nói:

-Đi thôi, chúng ta về trước rồi hãy nói. Mọi người cũng đang chờ ngươi đấy.

Hắn hâm mộ nhìn ta cánh năng lượng sau lưng ta, thở dài nói:

-Ngươi nhất định là đã có lực lượng của quang thần, nếu không, cũng không thể đánh lui tam đại yêu chủ.

Ta bây giờ rất nóng lòng, cũng không có trả lời, nắm tay hắn phách động sáu cánh, nhanh chóng bay về phía pháo đài.

Có thể là bởi vì công kích của yêu thú rốt cục bị đánh lùi, từ Tư Đặc Luân pháo đài không ngừng phát ra trứ tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, thành đầu thải kỳ tung bay, cảm giác kiếp hậu dư sanh thường rất dễ làm người ta kích động. lúc này, trên chiến trường đã bình ổn trở lại, quân đội yêu thú mất đi hơn phân nửa chiến đấu lực đã sớm bị tiêu diết sạch sẽ, quân đội loài người dưới sự yểm hộ của huynh đệ Thần Hộ lĩnh yểm hộ cũng đã triệt hồi pháo đài.

Quang mang chợt lóe, ta đã mang theo Đông Nhật đáp xuống đầu thành, một phần lớn tướng lĩnh của ba nước vây quanh chúng ta, nếu không phải có năng lượng thần thánh hộ thể, sợ là chúng ta đã bị bọn họ nghiền nát.

-Mọi người đừng kích động, đừng kích động.

Xem ra, lựa chọn rơi vào thành đầu là sai lầm, ta nhìn quanh khắp nơi, cũng không có phát hiện thân ảnh của Mộc Tử, thậm chí ngay cả một huynh đệ của Thần Hộ lĩnh cũng không có.

-Thần chi sứ giả, ngươi rốt cục đã trở lại.

-A! Loài người được cứu rồi, sứ giả đại nhân, cám ơn ngài đuổi địch nhân đi.

Đông Nhật nói:

-Đừng tìm, mọi người cũng không ở chỗ này, bọn họ đều đang dưỡng thương, nơi này do ta chỉ huy chúng huynh đệ, các huynh đệ cũng đã ra ngoài tiêu diệt yêu thú rồi, ngươi đương nhiên không nhìn thấy.

Ta nói:

-Ngươi sao không nói sớm, Mộc Tử bọn họ ở nơi nào, ngươi mau dẫn ta đi.

Nghe được mọi người đều bị thương, ta nóng lòng muốn bay nhanh đến bên người Mộc Tử. Có hai vị trưởng lão hy sinh rồi, không biết mấy vị trưởng lão khác thế nào rồi, bọn họ nhất định rất đau khổ. Đều là ta không tốt, không tới kịp thời.

Đông Nhật ủy khuất nói:

-Ngươi vừa rồi cũng không có hỏi ta a! Ta dẫn ngươi đi.

Chúng ta vừa định rời đi, một thanh âm già nua đột nhiên truyền đến, thanh âm mặc dù rất trầm thấp, nhưng lại hoàn toàn chế trụ các âm thanh xung quanh, -Trường Cung, ngươi sao lại không lễ phép như vậy, nhiều trưởng bối ở chỗ này như vậy, còn không mau lên kiến lễ.

Ta lặng đi, nhìn về hướng thanh âm phát ra, nhất thời máu toàn thân ta như đọng lại, cả người ngây ngốc, nói không ra lời, nước mắt chảy xuôi theo mặt nạ ra ngoài ướt đẫm cả quần áo đã bị hư hại của ta. Bởi vì địa phương phát ra âm thanh có hai ngươi, hai lão ma pháp sư tóc bạc thương thương, bọn họ chính là sư phó của ta Ngải Hạ vương quốc hoàng gia trung cấp ma pháp học viện viện trưởng Lao Luân - Địch sư phụ, và Ngải Hạ vương quốc hoàng gia cao cấp ma pháp học viện viện trưởng Truyền Tùng - Chấn.

Lời nói mới rồi là Chấn sư phụ nói, còn Địch sư phụ đang đứng ở nơi đó, toàn thân run nhè nhẹ, nói không ra lời. Chỉ là vài năm không thấy, nhưng Địch sư phụ già hơn rất nhiều, dấu vết năm tháng hẳn lên những nếp nhăn trên gương mặt, đối với ta mà nói, Địch sư phụ giống như cha ta, hắn quan tâm ta, dạy ta nên làm người như thế nào,dạy ta ma pháp, ta biết rõ lão nhân gia sở dĩ trở nên già yếu như thế nhất định là bởi vì ta. Không thể áp chế tình cảm trong nội tâm, phác thông một tiếng, nhìn Địch sư phụ quỳ xuống, thất thanh thống khóc ròng nói:

-Sư phụ.