Quang Chi Tử

Quyển 12 - Chương 4: Thánh kiếm chi uy




Máu toàn thân ta sôi trào, điên cuồng thúc giục năng lượng trong cơ thể, hai tay bình thân, cao giọng ngâm xướng:

-Quang nguyên tố vĩ đại a, lực lượng của các ngươi là vô cùng vô tận, hắc ám ở trước mặt các ngươi quá nhỏ bé, ánh sáng vĩnh hằng lưu động phía chân trời a, ta thỉnh cầu ngài phủ xuống nhân gian, đem trì dũ ánh sáng vô tận ban cho ta, khôi phục tất cả đau xót, để cho tất cả đau khổ đều rời xa chúng ta. - Trì dũ ánh sáng cấm chú vĩnh hằng.

Sáu cánh năng lượng từ sau lưng hiện ra, rõ ràng có thể thấy được quang điểm không ngừng tập trung xung quanh ta, không còn cảm giác thống khổ như trước kia, ta phảng phất như đang chìm đắm trong biển ánh sáng, cảm giác thoải mái nói không nên lời, quang nguyên tố có vẻ rất thân thiết, chúng nó hoàn toàn nghe theo ta chỉ huy, hình thành dưới chân ta một ngôi sao sáu cánh màu vàng thật lớn, nhất thời chiếu sáng cả bầu trời ảm đạm.

Hơi thở thần thánh tràn ngập hấp dẫn yêu thú phía dưới, những con có thể bay đã tiến về phía ta, uy hiếp ta mang đến đã làm cho bọn lãnh huyết này cảm thấy kinh khủng.

Trong lồng ngực ta không có sát ý, quang nguyên tố ấm áp không ngừng tịnh hóa tâm linh ta, ta nhàn nhạt nói:

-Đi thôi, trì dũ ánh sáng vĩnh hằng.

Ngôi sao sáu cánh màu vàng dưới chân có chút chấn động, cột sáng màu vàng thật lớn vây xung quanh ta, xuyên thấu mây đen trên không trung, mây đen trên không trung trong nháy mắt đều biến thành màu vàng, quang vũ có thể hủy diệt yêu tộc cứu loài người lập tức đánh đến nơi. Đúng lúc này thì đám yêu thú khổng lồ cũng đã xông tới, khoảng mấy trăm con giương nanh múa vuốt giống như muốn xé nhỏ ta ra.

Ta nhìn thoáng qua kim vân trên bầu trời, song chưởng rung lên, một đạo kim sắc quang hoàn từ cơ thể ta phát ra bay về phía yêu thú. Kim mang phảng phất như không thể ngăn trở di xuyên qua thân thể của đám yêu thú, những yêu thú nào bị chạm trúng đều khựng lại, thân thể chúng từ từ biến thành cát bụi.

Hơi thở khắp phương từ không trung truyền đến, ngửi vào cảm giác rất thoải mái, sau khi tiếp nhận truyền thừa ta sử dụng cấm chú này chẳng những không cảm thấy suy yếu mà còn có thể phát huy toàn bộ uy lực của cấm chú, phạm vi mở rộng rất nhiều.

Quang điểm mông mông từ trên trời giáng xuống, theo gió phiêu tán khắp nơi trên mặt đất, mỗi quang điểm đều mang theo sinh cơ bừng bừng, bao phủ cả hai yêu quật và đám yêu thú đang ở trong thôn lạc.

Quang vũ từ từ lớn dần, cuồn cuộn không dứt rơi xuống phía dưới, yêu thú phía dưới thấy quang vũ xuất hiện thì đình chỉ toàn bộ công kích, thân thể chúng nó khi chạm vào quang vụ khì biến thành những làn khói xám nhàn nhạt từ từ biến mất, ta lại được thấy bộ dạng giải thoát của yêu thú.

Quang vũ chẳng những thương tổn yêu thú mà còn trị liệu thân thể bị thương tổn của mọi người, thôn dân vốn đã tuyệt vọng không khỏi vang lên tiếng hoan hô, ta nhẹ giọng ngâm xướng:

-Thần vương ban cho ta quang minh kiếm, quang mang vạn trượng chiếu trời cao.

Ngực nóng lên, thân ảnh quang minh thánh kiếm màu bạc nhất thời xuất hiện ở trước mặt ta, ta vươn tay phải có thần chi thủ nhẹ nhàng nắm lấy chuôi của thánh kiếm chém về phía yêu quật, bởi vì tác dụng của trì dũ ánh sáng vĩnh hằng, yêu quật không có yêu thú xuất hiện nữa, ta thúc dục thần lực trong cơ thể, quang mang thánh kiếm đại phóng.

-Diệt.

Theo tiếng hét của ta, thánh kiếm phát ra lưỡng đạo quang mang màu bạc thật lớn phân biệt bắn về phía hai yêu quật. Quang mang chợt lóe trong nháy mắt. Lúc này ta đã có thể phát huy toàn bộ uy lực của thánh kiếm, khi năng lượng của thánh kiếm vào nơi sâu nhất của yêu quật thì vô số âm thanh thê lương truyền đến, ta nhắm hai mắt lại, quát khẽ:

-Phá.

Yêu quật vốn đen nhánh phát ra màu bạc, đại địa dường như chấn động, để tránh ảnh hưởng đến thôn dân chung quanh, ta đem năng lượng bộc phát khống chế trong phạm vi yêu quật, mấy tiếng muộn hưởng truyền lai, hai cái yêu quật không cách nào tản mát ra một tia yêu khí, bị ta hủy diệt thành công.

Thở phào nhẹ nhỏm, ta dùng thần lực đem thanh âm tản mát ra:

-Tử dân của Ngải Hạ vương quốc, khổ đau đã qua, không lâu sau vương quốc sẽ phái người đến giúp các ngươi, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng hồi phục gia viên của mình. Ta là thần chi sứ giả Trường Cung - Uy.

-Quang chi tử ……, quang chi tử vạn tuế ……

Mọi người kiếp hậu dư sanh điên cuồng la lên, nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, ta không khỏi cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng vì những người đã chết mà bi ai. Yêu tộc, các ngươi tại sao phải giết hại những sinh vật trên đại lục!

Mặc dù yêu quật bị hủy diệt rồi, ánh nắng rực rỡ một lần nữa chiếu rọi đại địa, nhưng ta lại cảm giác được một cổ yêu khí vô cùng cường mọc lên từ phía pháo đài, yêu vương hẳn là đã sống lại rồi. Hắn sống lại sẽ uy hiếp tất cả chủng tộc trên đại lục, xem ra trận chiến cuối cùng đã đến.

Huy động sáu cánh năng lượng, ta bay trở về thủ đô.

Mã Khắc đã sớm tập kết hoàng gia ma pháp sư quân đoàn ở ngoài thành đợi ta, mặt hắn lộ ra vẻ khẩn trương, hiển nhiên là vì hai cái yêu quật. Ta thu hồi cánh sau lưng đáp xuống.

-Mã Khắc.

-Lão đại, thế nào?

Mã Khắc cấp bách hỏi.

Ta gật đầu nói:

-Yên tâm đi, bên kia đã giải quyết rồi. Mã Khắc, ngươi không nên đi pháo đài, bên kia ta đi là đủ rồi, có Thần Hộ lĩnh và các bằng hữu của long tộc, tinh linh tộc trợ giúp, lực lượng cũng đủ cường đại. Ngươi bây giờ nhanh chóng dẫn ma pháp sư quân đoàn chia làm hai bộ phận, phân biệt đi đến Tu Đạt vương quốc và Đạt Lộ vương quốc giúp bọn họ tiêu diệt yêu quật.

Thanh âm kiên định của ta tràn ngập ngữ khí không thể cưỡng lại, Mã Khắc hạ ý thức gật đầu nhưng trong ánh mắt lóe ra một tia lo lắng.

Vỗ vỗ vai hắn, ta nói:

-Yên tâm đi, hảo huynh đệ của ta, trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không để yêu tộc đắc ý. Cái gì đến thì sẽ đến. Tình cảnh Đạt Lộ và Tu Đạt bây giờ rất nguy hiểm, với thực lực của bọn họ đối phó với yêu quật tổn thất sẽ rất lớn, ngươi phải nhanh lên một chút.

-Lão đại, ta sẽ đi ngay.

Đúng lúc này thì một cảm giác vô cùng quen thuộc từ chân trời truyền đến, ta không nhịn được ngửa đầu nhìn lên. Chỉ thấy một thân ảnh màu vàng đang phiêu phù trong không trung, ta chấn động toàn thân, đó không phải là Tiểu Kim sao? Nó sao lại ở chỗ này.

Vẫn còn....