Hàn Văn Hạo mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, có chút mệt mỏi, mỉm cười nhìn Trần lão ————
Sắc mặt Trần lão cũng hơi nghiêm túc nhìn Hàn Văn Hạo một cái, hai tròng mắt già nua hơi lóe lên, khẽ mỉm cười, giơ nhẹ tay nói với hắn: "Cháu mang củi bên ngoài hàng rào trúc đem vào, ông muốn nhóm lửa, đi đào một ít khoai lang, nấu nồi cháo cho cháu ăn ————"
"Vâng ————" Hàn Văn Hạo cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra bên ngoài hàng rào trúc, đi tới dưới một gốc cây đại thụ, nhấc túi ny lon, từ bên trong ôm lấy bó củi, bình tĩnh đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trần lão vẫn như trước, ngồi bên bếp lò, cầm lá khô đốt lửa, bỏ vào bếp lò, ngọn lửa bên trong bếp lò lập tức bùng cháy lên, ông lão lấy thêm củi đưa vào, rồi cau mày nhìn chằm chằm lò lửa, hỏi: "Cha của cháu biết ông là ai không?"
"Biết ————" Hàn Văn Hạo ngồi xổm trên mặt đất, cùng nhau nhìn bếp lò, nhàn nhạt nói.
Trên mặt Trần lão không có bất kỳ thay đổi nào, nói: "Lúc đó, ba đứa con của ông, cũng thông minh, khéo léo, thiếu chút nữa tất cả hủy ở trong tay hắn, nếu không phải thấy Văn Giai và hắn yêu nhau, ông cũng sẽ không đem Vườn trà giải cứu khốn cảnh nhất thời cho hắn ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn lửa bên trong bếp lò bốc cháy, phát ra tiếng tí tách.
Trần lão tiếp tục cho thêm củi, lấy cây gắp lửa, lật nhẹ lá khô bên trong lò, lửa bên trong lò bùng lên, mới chậm rãi nói: "Không ngờ nhân lúc hắn uống rượu say, xảy ra quan hệ với mẹ cháu, bị Văn Giai bắt gặp tận mặt, lúc ấy Văn Giai đau lòng rời đi, hắn bị kẹp giữa hai cô gái, do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn ở chung một chỗ với mẹ cháu ————"
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn lò lửa đang cháy, ánh lửa đỏ chiếu vào khuôn mặt kiên nghị.
"Văn Giai là con gái nuôi của ông, lúc ba tuổi, bị cha mẹ vứt bỏ ở bên đường, đó là một ngày tuyết rơi, ông bế nó về nhà, nuôi dưỡng nó hơn 20 năm, đứa nhỏ này thông minh, khéo léo, dịu dàng, thiện lương, đối với trà nghệ rất có thiên phú, lại thiếu hụt cảm giác an toàn, không giống Lam Anh, cá tính độc lập, một mình có thể suy nghĩ quyết đoán, yêu hận rõ ràng, biết bảo vệ mình, mà mẹ của cháu, là một tiểu thư khuê các dịu dàng, thành thạo, cũng là một cô gái trong sáng thuần khiết, hiền lành đáng yêu ———— Nhưng ba đứa bé này cùng yêu cha của cháu ————" Trần lão nói tiếp.
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Trần lão.
Trần lão nhắc tới chuyện cũ, trong hai tròng mắt xẹt qua đau lòng, sâu kín nói: "Lam Anh rút lui trước, bởi vì biết tình yêu không có kết quả, mà Văn Giai mãi dây dưa, rồi đau lòng ra nước ngoài, đến nay không biết tung tích, còn lại mẹ của cháu, không cần nghĩ, ông cũng biết người Nhà họ Hàn các người sẽ cư xử đối với cô gái mang thai 6 tháng như thế nào khi gả vào cửa nhà giàu ———— Trong ba đứa nhỏ, ông yên tâm nhất chính là Lam Anh, cuộc đời của nó rõ ràng thấu đáo, có mục tiêu, có lý tưởng, có theo đuổi, nhất định sẽ hạnh phúc, không giống Minh Nguyệt và Văn Giai, sinh ra vì tình, vì yêu mà sống, dễ dàng sinh ra lệ thuộc ————"
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo hiểu rõ, mọi chuyện xảy ra ở thế hệ của cha ————
Trần lão từ lò lửa, chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Đây là lý do ———— tại sao ông yêu thích con bé Hạ Tuyết kia ————"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Trần lão.
Trần lão mỉm cười quay đầu đi, vươn tay nhẹ đem cây củi đưa vào một chút, chậm rãi nói: "Một người tự ái, mới có tư cách đạt được thắng lợi cuối cùng và hạnh phúc trong cuộc đời, sẽ không bởi vì bất cứ người nào, mà đánh mất chính mình, ngược lại sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ quay đầu, cũng cầm cây củi, nhét vào bên trong bếp lò, nói: "Nhưng đối với tình yêu, cuối cùng cháu cảm thấy cô ấy lại chùn bước ————"
Trần lão hiểu rõ, mỉm cười nói: "Ai cũng sẽ ở trước mặt tình yêu chùn bước ———— Chính cháu ———— Không phải tới tìm ông sao?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười khẽ, nói: "Về tới đây, có thể khiến trong lòng người ta được thả lỏng một chút, cho tới bây giờ cháu cũng chưa nghĩ đến, có một ngày, mình lại gánh vác quá nặng ————"
Trần lão không lên tiếng, chân có chút bị tê, chống mặt lò, đứng lên, mở nắp nồi, nhìn gạo ở trong nước sôi lên, im lặng đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo không cử động, ngồi bên cạnh lò, nhìn lửa bên trong lò đang cháy hừng hực, hắn nghe bên ngoài truyền đến tiếng cắt khoai lang của Trần lão, hắn im lặng lắng nghe âm thanh nhịp nhàng này, tâm tình thong thả, gần như không gợn sóng ————
Một lát sau.
Trần lão cầm một tô khoai lang cắt sợi đi vào, đem khoai lang đổ vào trong nồi cháo, nói: "Cháu muốn ăn món gì? Ông làm cho cháu ————"
Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Lần trước ông nấu canh đậu hũ ăn thật ngon, lúc cháu ra khỏi núi, vẫn hoài niệm cái mùi vị kia, nhưng người ngoài núi, có lẽ vĩnh viễn cũng không làm được cái mùi vị như vậy ————"
Trần lão cười nhỏ, nói: "Vậy ông nấu cho cháu, cháu giúp ông canh chừng lửa đi ————"
Ông lão nói xong, liền đứng dậy muốn đi ————
"Trần gia gia ————" Hàn Văn Hạo đột nhiên xoay người, nhìn bóng lưng còng của Trần lão đứng bên cửa, ánh mắt tịch mịch và bình tĩnh, hắn thật lòng nói: "Ông không ghét cháu sao? Lúc nảy dù ông chỉ hời hợt, nhưng cháu có thể cảm nhận được, năm đó xảy ra chuyện phong ba ———— lúc ấy cha của cháu, chắc chắn làm rất nhiều chuyện có lỗi với ông, dì Văn Giai mới ôm hận rời đi, một cô gái muốn rời khỏi một người đàn ông mình yêu, không dễ dàng———— Vườn Trà vẫn không thu hồi lại, nhất định có nguyên nhân ————"
Trần lão đứng ở bên cửa, mặt hơi nghiêng, không lên tiếng.
"Ông không hận cháu sao? Cha của cháu đã từng tổn thương ông và dì Văn Giai ————" Hàn Văn Hạo nhìn lại Trần lão hỏi.
Trần lão chậm rãi xoay người lại nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Đây đã là chuyện của đời trước, không có bất cứ quan hệ gì đến cháu, năm đó ông để lại vườn trà, không phải vì Văn Giai, mà là vì mẹ cháu ———— Mấy chục năm này, ông không có gì để lại cho ba đứa bé này, nhưng Lam Anh học xong của ông thái độ làm người trong cuộc đời, Văn Giai nhận được tình thương của ông, mẹ của cháu nhận được vườn trà của ông ———— Đây là điều mà ông muốn bày tỏ tình yêu lớn nhất của ông với ba đứa bé ———— Bây giờ ông chỉ hy vọng Văn Giai ở trong một thế giới mà ông không biết, cũng có thể hạnh phúc, vậy ông đã an tâm rồi.
Về phần chuyện phong ba năm đó, đều đã qua rồi, không liên quan đến các cháu, các cháu gánh vác đã nhiều.
Ông đem tất cả đưa cho Hạ Tuyết, đó là vì ông hi vọng con bé bằng tư thái cao nhất, gả vào nhà cháu ——— Mang theo thái độ của ông, mang theo tình thương của ông, mang theo thôn trà của ông, gả vào nhà cháu ———— Giống như hoàn thành một chút tâm nguyện cho ba đứa con của ông ————"
Trần lão nói tới đây, hai mắt đỏ lên, trầm mặc xoay người, đi ra ngoài.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng tụ, nhìn lửa bên trong bếp lò vẫn cháy hừng hực ————.