Thời gian tích tắc trôi qua!
Hàn Văn Hạo lên lầu, sau khi tắm, mặc áo len màu đen, cổ chữ V, quần tây màu trắng, trước hết để cho bác sĩ và y tá lên lầu thay thuốc cho mình, xem tài liệu một chút, lúc đang xem, lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ trên bàn kim đã chỉ 3 giờ sáng, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, cuối cùng cầm lên điện thoại di động, dùng ngón cái trượt danh bạ trên màn hình điện thoại, nhìn số điện thoại của Hạ Tuyết và bức ảnh của cô với nụ cười hờn dỗi, hắn chớp mắt, suy nghĩ một chút, lại buông điện thoại di dộng xuống, tắt đèn bàn, đứng dậy, đi tới giường!
Hắn mới vừa nằm xuống, lại nhìn đồng hồ trên tường đã 3 giờ 15, hắn lạnh lùng, phát hiện nơi cổ họng có chút khô khát, liền đứng dậy, đi xuống cầu thang chuẩn bị rót nước, không ngờ cạnh cửa “đinh” một tiếng, hắn nhìn thấy người này uống rượu, mặt đỏ phác phác, có chút lắc lư đi ra khỏi thang máy, cũng khát nước nhào vào phòng bếp ————
Hàn Văn Hạo nhướng mày, từng bước, từng bước đi xuống cầu thang, chậm rãi nói: "Uống rượu, cũng đừng trở lại đây! Nhìn giống cái gì? Tôi không ngửi được mùi rượu!"
Dường như Hạ Tuyết không nghe thấy, mở cửa tủ lạnh, từ bên trong nhanh chóng rút ra một chai nước suối, ngẩng đầu lên mãnh liệt rót vào cổ họng, ừng ực uống.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng kia của cô, cũng không lên tiếng, sau đó cũng tới đến bên cạnh tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước suối, vừa dùng tay mở nắp, liền nhìn thấy Hạ Tuyết “phịch” một tiếng, nện chai nước suối xuống, muốn xoay người rời đi, hắn kéo cánh tay trơn mềm mảnh khảnh của cô, tức giận nói: "Cô nổi điên làm gì? Nếu cô muốn nổi điên, cô cũng không cần trở lại! Buổi tối cũng đừng cọ cọ vào tôi ngủ!"
Hạ Tuyết tức giận quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo tức giận nói: "Tối nay em nào dám cọ cọ vào anh ngủ sao? Anh có ba cô ái tiếp rượu muốn hầu hạ anh ngủ, bọn họ đều đầy đặn, nhiệt tình, không bị cản trở, nào có giống em, một lần, hai lần, ba lượt từ chối anh!"
"Cô biết là tốt rồi! Vậy cô trở về đây làm gì?" Hàn Văn Hạo cay cú đáp trả!
"Em vui vẻ! Mật mã này là em cài, tại sao em không thể trở về? Anh cũng kỳ quái a, tối nay nghe nói Lưu đổng người ta chuẩn bị cho anh ba cô gái, ở khách sạn trái ôm, phải ấp, còn để cho ngực người ta dán vào anh!! Ha ha ha ha ha! Mẹ kiếp!!" Hạ Tuyết nhớ tới, lá gan cũng nóng lên, tức giận mồ hôi đầm đìa, không muốn nói thêm lời nào, xoay người muốn đi ra khỏi phòng bếp!
Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt cánh tay của cô, nhanh chóng nói: "Đây là xã giao giữa đàn ông với nhau, cô biết cái gì? Cái vòng này chính là như vậy!"
Hạ Tuyết tức giận quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo nói: "Lúc anh nói yêu em, tại sao không nói rõ tình huống như vậy? Nếu có tình huống như vậy, em thà chọn heo cũng không chọn anh!"
"Cô không cần cố tình gây sự!!" Hàn Văn Hạo nhìn lại cô nói: "Giữa đàn ông với nhau có rất nhiều bí mật ở bên trong!! Cái vòng này vốn làm cho người ta hòa nhập vào! Gặp dịp thì chơi, đây là chuyện tất nhiên!"
"Em cũng không tin, anh ngồi ở chỗ đó, người ta sẽ cười anh là một xử nam!!" Hạ Tuyết phát hiện tối nay mình rất biết gây gổ, đoán chừng là giận điên lên, giận đến mặt cũng đỏ lên, đầu ngón tay phát run, chỉ cần cô nghĩ tới ngực của cô gái kia dán vào trên người đàn ông của mình là cô cảm thấy tức giận, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo lại tức giận nói: "Giống như anh nói như vậy, em là một ngôi sao, em cũng muốn dùng thân thể dán vào người khác! Ở trong giới giải trí, chúng tôi cũng như vậy!!"
"Không cần đùa kiểu này!! Tối nay cô ca hát như vậy, cũng không giống phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi!!" Hàn Văn Hạo không khách khí, tổn hại cô!
"Em vốn cũng không phải là phụ nữ của anh!! Đàn ông có gì đặc biệt hơn người!! Phi!!" Hạ Tuyết tức giận hất cánh tay của hắn ra, không nói nữa, đi qua phòng khách, lên lầu!
Hàn Văn Hạo cũng nện chai nước trên quầy tủ, sau đó cũng tức giận lên lầu, hắn mới vừa đi vào phòng, đã nhìn thấy Hạ Tuyết nằm lỳ trên giường, cuốn chăn đệm ngày hôm qua dời qua, sắc mặt tức giận trắng bệch đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo ngăn ở cửa, nhìn người này nói: "Cô làm cái gì? Cầm đi ném sao? Tùy tiện để đi! Người cô cút là được!"
Hạ Tuyết tức giận đứng ở cửa, đem chăn ném xuống đất, đứng trước mặt hắn hét lên: "Ném thì ném! Có gì đặc biệt hơn người!?"
Cô không nói hai lời, đẩy người Hàn Văn Hạo, sau đó xông thẳng vào phòng khách, “phịch” một tiếng đóng chặt cửa lại!!!
Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, cũng không chịu thua đi đến cạnh cửa nói: "Tôi nói cô thật là kỳ quái! Tôi không muốn ở chung với cô, là cô tự mình dính đến đây!! Tôi đi xã giao với người ta, cô có tư cách gì tức giận? Cô lại dám ở nhà tôi sập cửa?"
"Có gan, sáu năm trước, anh đừng cưỡng bức em, để cho em sinh con gái của anh!" Tiếng nói của Hạ Tuyết từ bên trong truyền ra, thì biết rõ cô đang thay quần áo, sau đó đi vào phòng tắm rồi!
Hàn Văn Hạo cắn răng, trên mặt đầy giận dữ, nói: "Con gái là cô tự mình muốn sinh!"
Bên trong không có tiếng truyền ra ngoài!
Hàn Văn Hạo đứng ở bên cửa, tức giận suy nghĩ một chút, cũng đi trở về phòng, “phịch” một tiếng, đóng chặt cửa lại, sau đó sải bước đi tới bên giường, nặng nề ngồi xuống, cảm giác đột nhiên vết thương đau nhói, hắn nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng nhấn một cái, thở phì phò, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ giường trống bên cạnh, lại liếc nhìn ngoài cửa sổ một vùng tối tăm, lúc vừa trở về nhà, phát hiện tối nay có luồng khí lạnh ————
Tại cô!! Ai bảo cô đến! Thích ngủ!!
Hàn Văn Hạo không nói gì, nằm xuống trên giường, cũng đã gần 4 giờ rồi, trời sắp sáng, nhưng không một chút buồn ngủ, chỉ trơ mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ một chút chuyện, lại không nhịn được đứng dậy, đi tới cửa bên, vừa đưa tay nắm khóa tâm, lại rút về, không ngừng đi tới đi lui bên cạnh cửa, đi tới đi lui, ánh mắt càng lúc càng nóng, liền kéo cửa đi ra ngoài, đi tới cạnh cửa phòng khách, vỗ cánh cửa kia, nói: "Cút ra đây cho tôi!! Như vậy nổi giận có ý gì! Hàn Văn Hạo tôi đi xã giao phải xem sắc mặt cô khi nào? Lăn ra đây!!"
Bên trong vẫn không có phản ứng, đoán chừng là vừa tắm xong, buồn ngủ!
Tâm tình Hàn Văn Hạo không tốt, vỗ cửa, gầm nhẹ: "Ra ngoài!! Đây là nhà của tôi!!"
Cửa lập tức “xoạt” một tiếng, mở ra!.