Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 305






“A…………” Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, hét to với Hàn Văn Hạo: “Tôi thật sự không thể nhịn được nữa! Anh gọi điện thoại tới không chúc mừng một tiếng thì thôi, còn nói với tôi lời như thế! Nếu như không có chuyện gì, anh đi chết đào thai sớm đi ! Cúp đây!” “Chúc mừng!” Hàn Văn Hạo đành phải nói. Hạ Tuyết nắm điện thoại đứng trước hội trường, nhìn nhân viên làm việc bên ngoài hội trường vất vã cuộn thảm đỏ trong mưa, cô im lặng không lên tiếng nhìn người ta cuốn thảm đỏ, không để ý tới hắn.

.

.

.

.

. Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, an tĩnh chờ đợi.

.

.

.

.

.

Đợi một lúc lâu, liền nói: “Không phải cô không có thời gian lãng phí với tôi sao ?” Hạ Tuyết chỉ nói: “Tôi đang xem nhân viên làm việc cuốn thảm đỏ!” Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, cười nhạt hỏi: “Thế nào? Không bỏ được à?” “Nói nhảm! Cuộc đời người có bao nhiêu lần ? Có thể đây là giải thưởng cuối cùng trong đời tôi ? cảm giác này, luôn hưng phấn và mất mát.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết thật lòng nói. Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, an tĩnh nghe.

.

.


.

.

. Hạ Tuyết cũng không nói chuyện, chỉ nhìn thảm đỏ cuối cùng bị cuốn xong.

.

.

.

.

.

Cô thở dài thật sâu, nói: “Tôi thật sự.

.

.

.

.

.

Không muốn hôm nay cứ như mà trôi qua.

.

.

.

.” Hàn Văn Hạo nói thẳng: “Nếu như cuộc đời của cô không có đường lui, vậy thì hướng về trước mà đi! Giống như sáu năm trước rời khỏi, đi về phía trước!” Hạ Tuyết nghe lời này, cười khổ nói: “Anh nói dễ nghe, anh không biết tôi rất cô đơn và mệt mỏi! Nếu như bên cạnh có người, tôi tuyệt đối sẽ không đi một mình! Mệt chết đi được!” Trái tim Hàn Văn Hạo đông lại.

.

.

.

.

. “Hạ Tuyết! ! Nhanh lên một chút! !” Isha ngồi ở trong xe, hướng về phía Hạ Tuyết vẫy tay ! ! Hạ Tuyết nắm điện thoại, đáp lời đầu kia : “Ồ! ! Biết rồi !” Sau khi cô đáp lời, nói với Hàn Văn Hạo: “Này! không nói với anh nữa ! Tôi phải đi tham gia Lễ Chúc Mừng rồi !” Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nắm chặt điện thoại! Hạ Tuyết không khỏi giật mình, cũng nắm điện thoại không lên tiếng, giống như có thể cảm ứng được hơi thở mãnh liệt của con báo nhỏ kia đánh về phía mình.

.

.

.

.

.

Cô khẽ cắn môi dưới.

.

.

.


. “Không cần cắn môi! Xấu hổ quá đi !” Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói! Hạ Tuyết lập tức buông ra, trợn mắt nhìn bầu trời đêm tối tăm ! “Đi đi! Tại khách sạn nào ?” Hàn Văn Hạo đột nhiên dịu dàng hỏi. Hạ Tuyết “a” một tiếng, cố ý nói giỡn nói: “Khách sạn Hilton! Thế nào? Cha đứa bé muốn tới uống rượu với tôi sao ?” Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, hơi cười nhạt nói: “Hôm nay mẹ đứa bé đoạt giải, một lát nữa cha đứa bé gọi điện thoại đến khách sạn Hilton, suốt đêm không ngủ, tất cả chi phí của các người ở đó ký cho tôi ! Chơi vui vẻ đi”. Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, có lẽ tối nay thật là làm cho người ta cảm động, cô có chút nghẹn ngào hỏi: “Thế nào? Đột nhiên phát thiện tâm à? Không phải gọi điện thoại tới mắng chửi tôi sao ?” Hàn Văn Hạo không lên tiếng.

.

.

.

.

. Hốc mắt Hạ Tuyết đột nhiên ửng đỏ, nói: “Tôi muốn uống rượu đỏ, uống rượu đỏ đắt tiền nhất! Tôi muốn ăn cái gì! Ăn thứ đắt tiền nhất ! Tôi muốn bao ‘phòng tổng thống’ chơi!” “Ừ” Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời: “Cô vui vẻ là được rồi”. Hạ Tuyết đưa tay quẹt nước mắt trêи mặt, nghẹn ngào nói: “Anh biết anh làm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cảm động sao? Bởi vì trong quá khứ anh đối với tôi thật xấu! Tôi một chút cũng không cảm động! Tôi cũng không vì sinh Hi Văn, để hôm nay anh đối với tôi như vậy ! Tôi một chút cũng không cảm động!” Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ cười một tiếng. “Tôi cúp máy đây ! Lo mà theo Tần tiểu thư của anh lên tầng 100 cùng thọ tinh công đếm sao đi!” Hạ Tuyết đột nhiên cúp máy, ngẩng đầu nhìn trời đầy mưa phùn rơi rụng, cô đột nhiên cười một tiếng, đội mưa, đi lên xe! Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, xoay tròn màn hình màu xanh dương, ngón cái đang đặt nhẹ lên mã số điện thoại của Hạ Tuyết, di chuyển lên xuống.

.

.

.

.

. Tiếng gõ cửa vang lên. “Vào đi.

.

.

.

.

.” Hàn Văn Hạo vẫn di chuyển màn hình điện thoại, nhìn mã số Hạ Tuyết càng không ngừng lên xuống, một lát biến mất, một lát xuất hiện.

.

.

.

.

. “Tổng Tài.

.

.

.


.

.

Thời gian không sớm nữa, anh sớm nghỉ ngơi đi.

.

.

.

.

.” Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo nói. Hàn Văn Hạo vẫn gắt gao nhìn màn hình điện thoại, hỏi: “Nếu một ngày vui vẻ, ngoại trừ việc tôi ký sổ ở khách sạn Hilton, để cho cô ấy chơi vui vẻ, tôi còn có thể làm gì?” Tả An Na sững sờ, suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý tứ của hắn, liền mỉm cười nói: “Thật ra thì quà tặng không phân đắt tiền, chỉ cần thật lòng, như vậy là đủ rồi.

.

.

.

.

.” Hàn Văn Hạo suy nghĩ những lời này, hỏi tiếp : “Phụ nữ thích gì?” Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo thật sâu, nói: “Nếu như cô ấy thích anh, cho dù anh đưa cái gì cô ấy đều thích!” “Nếu như cô ấy không thích người đó ?” Hàn Văn Hạo hỏi nữa. “Nếu như cô ấy không thích người đó ! Vậy người đó chỉ cần đưa một phần quà tặng thật lòng thôi.

.

.

.

.

.” Tả An Na lại nói. Hàn Văn Hạo tựa lưng vào ghế ngồi nghĩ những lời này. .