“Daniel tiên sinh.
.
.
.
.
.” Cẩn Nhu mỉm cười đi tới, gọi nhỏ Daniel. Daniel đang cầm trái Sakya trong tay, nhìn Cẩn Nhu có chút sửng sốt nói: “Hi….
.
.
.” “Sao lại không thấy người giúp việc phục vụ?” Cẩn Nhu mỉm cười đi tới, dịu dàng hỏi. Daniel mỉm cười nói: “Buổi trưa tôi bảo các cô đi nghỉ ngơi, quản gia đã ra ngoài đi dạo với Hi Văn.
.
.
.
.
.” Cẩn Nhu vừa nghe, ánh mắt hơi lóe lên một cái, ngẩng đầu nhìn Daniel.
.
.
.
.
. Daniel cũng nhìn cô.
.
.
.
.
.
Hai người rất ăn ý nhìn đối phương. “Cám ơn anh.
.
.
.
.
.” Cẩn Nhu đứng trước mặt Daniel, nhìn hắn, cảm kϊƈɦ nói. Daniel hơi kỳ quái nhìn cô hỏi: “Cám ơn tôi cái gì?” Cẩn Nhu có chút cười khổ nói: “Cám ơn anh không đem chuyện của tôi, tố cáo cho Hạ Tuyết, giữ cho tôi một chút tôn nghiêm, cám ơn anh hiểu được sự kiêu ngạo trong lòng tôi.
.
.
.
.
.” Daniel hơi nheo mắt, mỉm cười, ngẩng đầu lên, giơ nhẹ tay nói: “Mời ngồi”. Cẩn Nhu nhìn hắn một cái, gật đầu ngồi kế bên người hắn, sau đó nhìn trái “Sakya” trong lòng tay hắn, cười hỏi: “Lúc nảy đang nhìn gì mà mất hồn thế?” Daniel nghe, mỉm cười cầm trái Sakya, hơi xoay tròn nói: “Hôm nay Hàn Tổng Tài sai người đưa tới trái “Sakya” rất nổi tiếng ở Đài Loan, cho tới bây giờ tôi cũng chưa gặp được loại trái này, cảm thấy hình dáng của nó có chút quái dị, tò mò lấy ra nhìn một chút! Tại sao lại gọi là Sakya? Đây là một cái tên rất đẹp, rất kỳ diệu !” Cẩn Nhu nghe xong, mỉm cười giải thích nói: “Sakya được trồng ở huyện Đài Đông của Đài Loan, nó còn được gọi là trái vải, nhưng thật ra là trái cây châu Mỹ nhập vào, sau đó trồng trọt ở Đài Loan một số lượng rất lớn, vì đầu của nó có dáng dấp giống như Sakya, cho nên mới gọi là Sakya! Là loại trái cây quý, có mùi vị nhẹ, không ngán, nhưng bây giờ mới giữa tháng 10, trái cây còn chưa chín, đến tháng 12 mùi vị Sakya càng thêm ngọt.
.
.
.
.
.” “Hả?” Daniel vừa nghe, cười rộ lên, nhìn Cẩn Nhu nói: “Tôi muốn nếm thử một chút mùi vị này.
.
.
.
.
.
Cái này.
.
.
.
.
.
phải ăn như thế nào ?” Cẩn Nhu suy nghĩ một chút, cười nói: “Tôi đi lấy dao.
.
.
.
.
.
Tôi sẽ mở nó !” “Không cần! Tôi rung chuông gọi người giúp việc là được !” Daniel mỉm cười vừa muốn đưa tay, bấm hands-free bên cạnh sofa, nhưng Cẩn Nhu nhẹ đặt tay trêи mu bàn tay Daniel, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hắn nói: “Không cần! Cần gì quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, trước kia người giúp việc nhà chúng tôi, bình thường đến khoảng 12 giờ, tôi đã cho các cô ăn cơm trưa, đến buổi chiều mới đến phục vụ.
.
.
.
.
.
Tôi không nhẫn tâm nhìn thấy họ quá mệt mỏi.
.
.
.
.
.” Daniel nhìn cô ta. Cẩn Nhu mỉm cười đứng lên, sau đó đi vào phòng bếp, sắc mặt của cô ta đột nhiên lạnh lẽo, ngẩng mặt đi vào phòng ăn, lấy một con dao nhỏ, cầm trong tay, nhìn trái, phải xem nó sắc bén đến đâu, ánh mắt cô ta mãnh liệt bén nhọn, chậm rãi cầm con dao nhỏ đi ra khỏi phòng ăn, đi qua phòng của Hạ Tuyết, nhìn cửa phòng đóng chặt, cô cười lạnh, lướt qua cánh cửa kia, đi ra, nhìn Daniel vẫn còn ngồi trong phòng khách ngắm nhìn trái Sakya, rồi nhẹ cúi đầu ngửi một cái, nhưng không ngửi được mùi vị gì, bật cười lên.
.
.
.
.
. “Cái đó sao dễ dàng có thể nghe được mùi?” Cẩn Nhu bất đắc dĩ nhìn hắn, nhẹ bước đi tới, sau đó giống như rất không chú ý ngồi ngay bên cạnh hắn, nhìn Daniel vươn tay mỉm cười nói: “Sakya.
.
.
.
.
.” Daniel suy nghĩ một chút, đưa trái cây trong tay cho Cẩn Nhu nói: “Cô phải cẩn thận một chút.
.
.
.
.
.” “Không có việc gì!” Cẩn Nhu đặt trái Sakya trong lòng bàn tay, sau đó cầm con dao nhỏ rất sắc bén cắt xuống.
.
.
.
.
. “A!” Cẩn Nhu lập tức buông con dao và trái cây, giơ ngón cái của mình lên, nhìn máu tươi từng giọt nhỏ xuống. Daniel sửng sốt, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta nhìn vết thương rất sâu nơi ngón cái của cô, hắn lập tức một tay đè vết thương trêи ngón cái của cô ta, nói: “Xin lỗi, làm tay cô bị thương rồi !” “Không có việc gì!” Cẩn Nhu mỉm cười lắc đầu, ở khoảng cách thật gần nhìn hắn.
.
.
.
.
. Daniel cúi xuống, ấn miệng vết thương, một lúc lâu, chậm rãi buông vết thương ra, nhìn máu ngưng kết ở miệng vết thương, hắn đứng dậy, nói: “Chờ một chút!” Cẩn Nhu vội vàng dịu dàng nhìn hắn nói: “Không có việc gì.
.
.
.
.
.
anh không cần vội.
.
.
.
.
.” Daniel đi vào phòng, một lúc lâu, cầm một hòm thuốc ra ngoài, ngồi bên cạnh cô ta, lấy thuốc sát trùng và bông băng, nói: “Cô chịu đau nhé !” Cẩn Nhu có chút căng thẳng nhìn Daniel hỏi: “Đau lắm hả? Vậy tôi không thoa, tôi tình nguyện đau chết, cũng không muốn thoa thuốc sát trùng.
.
.
.
.
.” Daniel đột nhiên cười, dùng bông băng vừa thấm nước sát trùng, vừa nói: “Tại sao cô và Hạ Tuyết nói giống nhau vậy? Cô ấy bị thương, bôi thuốc cho cô ấy, cô ấy cũng nói như vậy.
.
.
.
.” Cẩn Nhu cũng có chút bất đắc dĩ cười nói: “Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, tính cách của cô ấy rất kϊƈɦ động, rất trượng nghĩa, tôi nhát gan nhu nhược, cô ấy luôn nói rất hâm mộ tôi có thể dịu dàng như vậy, tôi cũng rất hâm mộ sự kiên cường của cô ấy.
.
.
.
.
.
Dần dần, chúng tôi có chút giống nhau.
.
.
.
.
.
Nhưng mà tôi vẫn sợ đau hơn cô ấy một chút, tôi rất vô dụng phải không?” “Không có.
.
.
.
.
.
phụ nữ sợ đau là thiên tính.
.
.
.
.
.” Daniel kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của Cẩn Nhu, nhìn máu tươi chảy nhỏ giọt vào lòng bàn tay của cô ta, rất tội nghiệp, hắn một lần nữa, nói: “Rất xin lỗi, hi vọng sẽ không lưu lại vết sẹo.
.
.
.” Cẩn Nhu bất đắc dĩ cười nói: “Lưu lại thì lưu lại.
.
.
.
.
.” “Nhịn đau nhé !” Daniel cầm bông băng chạm vào vết thương ! “A!” Cẩn Nhu đau đến đổ mồ hôi, cả người ngã đến gần bên người Daniel, đầu tựa vào trêи vai của hắn, kêu nhỏ: “Anh nhẹ tay, thật sự rất đau a.
.
.
.
.
.” Daniel nói với cô: “Thật xin lỗi, cô nhịn một chút nữa !” Hắn nói xong, lập tức lại cầm bông băng ấn xuống ! “A!” Cẩn Nhu bắt chặt cánh tay cứng rắn của Daniel, phát hiện người đàn ông này, nhìn lịch sự nho nhã, nhưng thật ra thì cũng thích tập thể ɖu͙ƈ, toàn thân tản ra một hơi thở đàn ông mạnh mẽ, ấm áp, làm cho người ta tham muốn.
.
.
.
.
.
Trong lòng của cô ta khẽ động, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai và vóc dáng hoàn mỹ của Daniel, trong ánh mắt cô ta trở nên dịu dàng chưa từng có.
.
.
.
.
. Daniel chăm chú bôi thuốc cho cô ta, sau đó lấy miếng dán cầm máu, cẩn thận dính vào trêи vết thương của cô ta, dùng bông băng sạch sẽ, thấm nước ấm, lau khô máu tươi trong lòng bàn tay của cô ta.
.
.
.
.
. Trong lòng Cẩn Nhu không khỏi mềm mại, cô nhìn hắn, sâu kín nói: “Anh rất tỉ mỉ.
.
.
.
.
.” Daniel chỉ mỉm cười nhìn cô ta, lại tiếp tục lau vết máu, ngón tay trắng tinh, thon dài của hắn, quét qua tay Cẩn Nhu, trái tim của cô ta cũng nhẹ rung.
.
.
.
.
.
Cô ta lại ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu.
.
. .