Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 282






Cẩn Nhu quay đầu lại, nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc khác thường này, ngũ quan thâm thúy, giống như có chút quen mặt, nhưng thật sự không nhìn ra, cô tôi là ai.

.

.

.

.

. “Cô là ai? Tại sao cô biết tôi muốn lật đổ cô ta?” Cẩn Nhu nhìn cô gái kia, đề phòng hỏi. Cô gái kia khẽ cười một tiếng, ưu nhã, phong tình mở túi xách tay của mình, lấy một cái hộp gương nhìn đôi môi màu đỏ tươi của mình, “cốc” một tiếng, đóng cái hộp lại, mới mỉm cười nói: “Cô hận cũng viết ở trêи mặt rồi, làm sao lại không biết? Người như cô, có thể làm một diễn viên giỏi sao? Có thể một phát đánh phủ đầu người ta sao? Phải che đậy vui buồn, không để cho người khác phán đoán cô đang nghĩ gì.

.

.

.

.

.

Hiểu chưa?” “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao tôi phải nghe lời của cô ?” Cẩn Nhu kỳ quái nhìn cô gái kia, hỏi. Cô gái kia đột nhiên nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: “Vội vàng muốn hỏi tôi là ai, thì ở lại đối phó bạn tốt của cô đi! Thấy cô ta như vậy rồi, cô còn không nắm chặt thời gian? Tôi đi trước, về sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau!” Cẩn Nhu nhướng mày, nhìn cô gái kia lạnh lùng xoay người, đi tới chiếc Mercedes trước mặt, lên xe.

.

.

.

.

. “Ai vậy?” Tiểu Mễ đi tới, nhìn Cẩn Nhu, kỳ quái hỏi. Cẩn Nhu nhìn cô gái kia ngồi vào trong xe, ngạc nhiên lắc đầu một cái nói: “Không biết.


.

.

.

.

.

một người rất kỳ quái.

.

.

.

.

.

dường như cô ta biết rất nhiều chuyện về tôi, giống như cô ta muốn giúp tôi … nhưng tôi biết cô đang lợi dụng tôi !” Tiểu Mễ vừa nghe, liền “a” một tiếng, ngạc nhiên nhìn chiếc Mercedes đã chạy đi, hỏi: “Cô có quen biết ai khác không ?” Cẩn Nhu cắn răng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới mấy câu nói lúc nảy của cô gái kia, không lộ ra buồn vui! ! Cô nghĩ tới những lời này, cắn răng, quay đầu nhìn Hạ Tuyết và Kim Thắng Nguyên đang rất nhiệt tình nói cười, hôm nay hai người lại cùng mặc áo cùng màu giống như tình nhân, thật sự là rất trùng hợp.

.

.

.

.

.


Cô ta hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Tuyết bị Kim Thắng Nguyên dùng tiếng trung trả lời một số câu hỏi có chút sai sót nhỏ, cô buồn cười vội vàng sửa lại.

.

.

.

.

. Cẩn Nhu nhìn cô cười lạnh nói: “Hạ Tuyết, là cô ép tôi làm chuyện giả dối ! Chúng ta sẽ diễn từ trong phim ra ngoài đời vậy !” Cẩn Nhu vừa xoay người, “Chị Vãn Linh đến rồi! !” Có phóng viên đột nhiên kêu lên ! Cẩn Nhu lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vãn Linh mặt lạnh từ trêи xe bước xuống, rất nhiều phóng viên cũng rối rít đổ xô đến, tập trung vào diễn viên kỳ cựu của giới giải trí ! “Tốt lắm!” Phó Thiên Minh nhìn thấy diễn viên đàn chị lập tức mỉm cười nhìn Hạ Tuyết và Cẩn Nhu nói: “Hai người các cô đóng vai con gái thì nhanh đi đón mẹ đi!” Hạ Tuyết và Cẩn Nhu vừa nghe, tiến lên mỉm cười nhanh chóng kêu nhỏ: “Chị Vãn Linh!” “Ừm!” Tiêu Vãn Linh vươn tay nắm nhẹ cổ tay Cẩn Nhu, mỉm cười nhìn giới truyền thông, mặc kệ Hạ Tuyết, đầu tiên Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn các phóng viên tại hiện trường xôn xao bàn tán, cô miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vẫn đi tới bên cạnh Tiêu Vãn Linh, cùng bọn họ tiếp nhận phỏng vấn, có phóng viên bén nhọn phát hiện chuyện này, liền cầm Microphone hỏi: “Chị Vãn Linh, ở trong phim “Trà Hoa Nữ”, Chị diễn vai mẹ của Tiểu Trà và Tiểu Sương, ở trong phim chị thích Tiểu Sương, vậy ngoài đời, chị thích người nào hơn ?” Isha lập tức cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, bật lửa sáng lên, hít một hơi, ánh mắt màu tím liếc nhìn Tiêu Vãn Linh.

.

.

.

.

. Cẩn Nhu chỉ mềm mỏng cười một tiếng. Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, người này chỉ nhằm vào việc thích và ghét cô, nhưng ở trong cuộc sống, thật ra cô không quá căm ghét và oán giận ai, càng không trách móc ai.

.

.

.

.

.

Cho nên cô đối mặt với hoàn cảnh lúc này, mặc dù trong lòng có chút uất ức không giải thích nổi, nhưng vẫn khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng. Quả nhiên, Tiêu Vãn Linh nói một câu kinh người: “Ở ngoài đời, tôi với hai nữ minh tinh này cũng không quen thuộc, cho nên chưa nói tới thích hay không thích, chẳng qua tôi tương đối yêu thích Cẩn Nhu !” Lời này vừa nói ra, quả nhiên có chút xôn xao. Phó Thiên Minh cũng có chút lo lắng nhìn tình hình này, không biết nói thế nào, chỉ đành phải cười, vừa muốn chuẩn bị tiến lên nói chuyện, đã nghe phóng viên lập tức hỏi tiếp: “Vậy chị Linh, chị yêu thích Cẩn Nhu cái gì?” “Tất cả mọi mặt đều rất yêu thích, cô ấy là một đứa bé rất nỗ lực, tất cả tôi đều theo dõi! trong giải trí rất dễ dàng làm cho người ta không yên tâm! Nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh chờ cơ hội” Tiêu Vãn Linh mỉm cười nói. Cẩn Nhu nghe lời này, có chút được yêu thích mà lo sợ nhìn Tiêu Vãn Linh, chắp tay trước ngực nói: “Cám ơn chị Vãn Linh, rất cám ơn chị !” Tiêu Vãn Linh mỉm cười nói tiếp: “Tôi cũng ghét nhất cái loại đến studio ngồi xuống, đã có người ngồi xổm xuống đổi giày cho cô ta, thứ người như thế không có sức cảm thụ!” Đèn flash lập tức lóe lên trêи người của Hạ Tuyết, ai cũng biết Tiêu Vãn Linh cố ý nhằm vào cô.


.

.

.

.

. Đầu tiên, ánh mắt của Hạ Tuyết chợt lóe lên, sau đó lại không thèm để ý, cười ha ha hai một tiếng, nói: “Thật xin lỗi, tôi ngồi xuống, trợ lý của tôi bận rộn giúp tôi đem giày lấy tới đặt ở bên chân, thế nhưng cũng không đại biểu giữa tôi và trợ lý có quan hệ không công bằng, trong cuộc sống, tôi với cô ấy vẫn bạn bè rất tốt! Tôi nhớ người xưa có một câu nói là “một loại gạo nuôi cả trăm nhà”, mỗi người đều có suy nghĩ và quan điểm khác nhau, chúng tôi tôn trọng suy nghĩ và quan điểm lẫn nhau.

Tuy rằng lập trường chúng tôi bất đồng, chẳng hạn như trợ lý của tôi, có lúc cô ấy còn kiêu ngạo hơn cả tôi, cô ấy ra vào đều muốn thưởng thức thức bánh bao, nhưng tôi lại thích ăn cá viên ở ven đường.

.

.

.

.

.

nhưng chúng tôi thông cảm cho nhau là tốt rồi!” Tiêu Vãn Linh lạnh lùng quay đầu nhìn Hạ Tuyết.

.

.

.

.

. Ánh mắt Hạ Tuyết cũng sáng lên nhìn Tiêu Vãn Linh, mỉm cười nói: “Chị Vãn Linh, Cẩn Nhu là người bạn tốt nhất của tôi, cám ơn chị thích và thưởng thức cô ấy, trong giới giải trí vốn chính là cần bậc đàn chị dày dặn kinh nghiệm như chị đến lãnh đạo và chỉ điểm cho lớp người trẻ chúng tôi.

.

.

.


.

.

Về sau xin chỉ bảo nhiều hơn!” “Tôi nào dám chỉ bảo cho cô, cô là ảnh hậu a!” Tiêu Vãn Linh không cho cô mặt mũi nói. Hạ Tuyết lại sững sờ, quay đầu nhìn Isha một cái, Isha vứt thuốc lá, muốn đi qua, lại thấy Phó Thiên Minh giành trước một bước, đi tới trước mặt của ba người phụ nữ, mỉm cười đối mặt truyền thông nói: “Hôm nay thật là một ngày náo nhiệt! Khó được đông đủ người, cùng nhau chụp một tấm hình đi! Mặc kệ như thế nào, chúng tôi nhất định sẽ thông cảm và phối hợp lẫn nhau ! Tổ diễn kịch cũng sẽ thuận lợi bắt đầu làm việc từ đây về sau.” Tiêu Vãn Linh kéo cái áo lông, trêи khóe miệng mỉm cười. Cẩn Nhu cười đến ánh mắt trong suốt.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết cũng cười có chút bất đắc dĩ.

.

.

.

.

. ***** Isa bình tĩnh nhìn tin tức giải trí trong máy vi tính, phóng viên cố ý đem Tiêu Vãn Linh và Cẩn Nhu chụp chung nhau, cố ý không để mắt đến Hạ Tuyết, cô tức giận vỗ máy vi tính một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Lão thái bà này thực sự quá đáng rồi ! ! Thích làm chuyện cá nhân ! ! Ngay cả trước mặt truyền thông, cũng không nể mặt?” Hạ Tuyết cũng ôm vai ngồi trêи ghế sa lon, cũng bất đắc dĩ nhìn cô mỉm cười nói: “Ôi chao, không có việc gì đâu! Bà ta là đàn chị.

.

.

.

.

.

Dạy dỗ cũng là việc nên làm!” Isa dường như nhạo báng nhìn Hạ Tuyết nói: “Tôi cho cô biết, ở trong cái vòng lẩn quẩn này, cô vẫn không hiểu hết đâu ! Cô làm sao bì kịp với người từng trải? Chẳng lẽ cô không biết bà ta đang nghĩ gì ?” Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, không hiểu nhìn cô hỏi: “Đang nghĩ gì?” .